Càng nói, khóe mắt cô đỏ lên.
Hoắc Minh không dừng lại, nhưng lại hôn nhẹ nhàng hơn.
Sau khi kết thúc, anh tựa vào trán cô thở dốc.
“Ôn Noãn, tôi rất nhớ em!”
“Đàn ông khi yêu, đều muốn làm chuyện đó với người con gái mình thích, nếu không thì đâu còn là đàn ông?… Em nói xem có đúng không?”
Ôn Noãn nhìn anh chằm chằm, anh đang cưỡng từ đoạt lý.
Hoắc Minh nhẹ nhàng cười.
Anh kéo tay cô, đặt lên gương mặt đẹp của mình.
Bàn tay Ôn Noãn chạm đến làn da ấm áp kia, lòng bàn tay như bị bỏng, cô vội vã muốn rút về.
Hoắc Minh không cho.
Anh ghi dáng vẻ lúng túng của cô vào trong mắt.
Không chỉ vậy, anh còn nhẹ nhàng đặt cô trên vách tường, dùng chiêu trò trêu chọc cô.
Ôn Noãn làm sao chịu được!
Cô cắn môi, gương mặt đỏ như máu.
Hoắc Minh cầm tay cô sờ soạng khuôn mặt của anh, ánh mắt chứa đầy vẻ phong lưu gợi cảm.
“Ôn Noãn… Tôi cho em chơi tôi!”
“Tôi để cho em trêu chọc, được không?”
…
Anh không cần mặt mũi nữa rồi!
Ôn Noãn đột nhiên đẩy anh ra.
Cô thở hổn hển, tim đập kịch liệt, nhìn anh chằm chằm.