Hoắc Tổng Truy Thê

Ôn Noãn ngước mắt nhìn anh.

Hoắc Minh mỉm cười lười biếng: “Sao nào, em muốn làm ngay à?”

Không phải Ôn Noãn rất muốn làm mấy chuyện tình thú đó với anh, Hoắc Minh quá biết cách mê hoặc lòng người, cô sợ lòng mình sẽ không giữ được, cho nên giả vờ rộng rãi ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống hôn cằm anh.

“Chẳng phải anh muốn cái này à?”

Hoắc Minh không muốn làm nhanh như vậy, nhưng anh là người đàn ông có nhu cầu bình thường, cho nên không thể chịu nổi cám dỗ.

Ánh mắt anh thâm thúy, còn muốn chơi mấy trò tình thú.

Ôn Noãn khẽ cười.

Cô cầm ly rượu vang đỏ trong tay, nghiêng nhẹ đi, đổ hết lên quần tây tối màu của anh.

Rượu đỏ thẫm, làm cho quần tây của anh trở nên đẫm màu hơn, nhìn có vẻ ướt át.

“Ôn Noãn…”

Giọng nói của Hoắc Minh đã nghẹn ngào đến không thành tiếng, anh thật không ngờ được cô sẽ trở nên to gan lớn mật như vậy!

Lại nhẫn nhịn nữa thì đúng là không phải đàn ông!

Ôn Noãn bị anh ôm vào phòng ngủ chính.

Rượu vang đỏ, vòng tay ôm ấp nóng như lửa của người đàn ông, tiếng rên đan xen vào nhau… Nhưng cuối cùng Ôn Noãn vẫn không thả lỏng được.

Hoắc Minh có chút thất vọng.

Nhưng anh không thể hiện ra ngoài, anh chỉ ôm Ôn Noãn, hôn môi cô, lẩm bẩm nói không sao cả.

Ôn Noãn nằm trên ghế sô pha.

Cô ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao, Hoắc Minh, anh cứ làm đi!”

Hoắc Minh không lên tiếng.

Anh chôn mặt vào hõm cổ cô, chờ hơi thở ổn định lại mới nhấc người dậy, khẽ vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô… Thật ra anh biết, anh nên đưa Ôn Noãn đi gặp bác sĩ tâm lý.

Bởi vì đêm đó đã khiến cô sợ hãi.

Nhưng mà, anh không nỡ.

Anh biết thứ Ôn Noãn cần nhất là thể diện, vì việc này mà đi gặp bác sĩ tâm lý, anh không nỡ.

Hoắc Minh khàn khàn nói: “Ôn Noãn, em đang sợ cái gì? Cũng không phải là chúng ta chưa từng có trải nghiệm tốt đẹp!”

Anh nhẹ nhàng đứng dậy, kéo váy xuống cho cô.

Chân tay Ôn Noãn như nhũn ra, mặc cho anh làm.

Hoắc Minh lại nằm xuống, kéo cô vào trong lòng, hôn một cái.

“Tôi đã nói rồi, tôi không chỉ muốn lên giường với em.”

“Quan hệ của chúng ta là nam nữ yêu đương bình thường.”

“Lúc chúng ta vừa mới ở chung với nhau, cũng có một khoảng thời gian dài không làm, chẳng phải vẫn tốt sao?”



Anh nói một hồi, hình như lại có phản ứng, ôm cô hôn liên tục một hồi, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: “Ôn Noãn… Tết năm nay đến nhà tôi đi, cũng gặp bố mẹ tôi, được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui