Hoắc Tổng Truy Thê

Ôn Noãn nghe thấy mấy lời nói không dễ nghe đó thì giờ đây đã không dỗ được nữa, vẫn muốn xuống xe.

Hoắc Minh dùng sức ôm cô, không cho cô đi.

Cuối cùng, anh ấn đầu cô cười gian.

“Thoải mái rồi thì không thèm để ý đến anh nữa?”

“Ôn Noãn, chúng ta là ai đang đùa giỡn ai đây?”



Ôn Noãn tức giận đến mức đuôi lông mày cũng hiện gân xanh, nhìn rất mê người, Hoắc Minh nhịn không hôn lên đó.

Cô lại tiếp tục giãy giụa, anh vẫn không cho cô xuống xe.

Đêm nay anh ở trong xe cùng cô cả một đêm.

Ít nhiều Ôn Noãn cũng động lòng.

Cô có hơi tuyệt vọng, cô không thể nào cản được sức hấp dẫn của Hoắc Minh, chỉ cần anh suy tính một chút là cô đã đầu hàng hoàn toàn.

Chỉ là cô không muốn dễ dàng buông xuống mà thôi!

Trời dần sáng, Ôn Noãn tỉnh lại từ trong lòng ngực của Hoắc Minh.

Điện thoại anh vẫn reo liên tục nhưng dường như Hoắc Minh rất mệt, không tỉnh dậy.

Ôn Noãn đẩy anh: “Hoắc Minh, anh có điện thoại.”

Hoắc Minh mở mắt.

Đôi mắt dài đẹp lại mang theo vẻ phong lưu của anh nhìn cô chăm chú, sau đó xoay mặt cô lại rồi hôn cô.

“Anh có… Điện thoại!”

Ôn Noãn thở hồng hộc.

Hoắc Minh cười, buông cô ra.

Anh chuẩn bị nhận điện thoại nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị thì mặt mày tối lại, sau đó cúp luôn.

Ôn Noãn ngạc nhiên một hồi rồi hiểu.

Là điện thoại của Kiều An.

Cô không nói gì định xuống xe nhưng Hoắc Minh kéo cô lại, ấn chặt cô trong ngực.

“Ôn Noãn, anh không liên quan gì tới cô ấy!”

“Cô ấy đã kết hôn!”



Ôn Noãn ‘ừ’ một tiếng.

Nhưng cô cũng không cho rằng Kiều An sẽ chịu bỏ qua, nếu không đã chẳng gọi điện tới vào lúc sáng sớm thế này, nếu nghĩ kỹ thì thời gian này đang trong ba ngày đầu tân hôn của cô ta cơ mà!

Đã không chờ nổi mà gọi điện cho mối tình đầu rồi sao?

*

Anh Quốc, Luân Đôn.

Kiều An mặc bộ áo ngủ bằng ren gợi cảm, ngồi trong phòng khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui