Hôm nay, người đàn ông này hoàn toàn thuộc về cô!
*
Hoắc Minh lái xe trở lại nhà họ Hoắc đã là bảy giờ tối.
Anh dắt theo Tiểu Bạch, giao cho người hầu.
Hoắc Minh Châu ở phòng khách thấy anh trở lại, nhanh chóng nhào tới kéo cánh tay anh: “Anh! Tiền lì xì.”
Hoắc Minh cho cô ấy một bao lì xì lớn.
Hoắc Minh Châu vui vẻ, sau đó lại hỏi: “Nhóc con này ở đâu ra thế? Nhìn không ra giống gì.”
Hoắc Minh bước vào phòng khách, thấy Cố Trường Khanh cũng ở đây.
Anh ngồi xuống tựa vào sô pha, lười biếng nói: “Là chó dưới lầu! Ôn Noãn rất thích nên mang về, sau này Ôn Noãn sẽ nuôi nó.”
Hoắc Minh Châu hít hít mũi.
“Em nói mà, sao anh trai lại có lòng tốt như vậy được, thì ra là vì lấy lòng Ôn Noãn.”
Bà Hoắc từ phòng bếp ra tới.
Bà thấy con trai trở về một mình thì bất mãn: “Nghe thư ký Trương nói con đến nhà Noãn Noãn rồi, sao không đưa con bé về ăn cơm tất niên?”
Hoắc Minh hời hợt: “Mùng năm con sẽ đưa về!”
Lúc này bà Hoắc mới vui vẻ, quả nhiên vị đại sư kia nói rất chính xác, sau vụ này bà nhất định phải đi tạ lễ mới được.
…
Cố Trường Khanh vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Hoắc Minh từ khi trở về đến giờ, vẫn mang bộ dáng lười biếng.
Đàn ông hiểu đàn ông nhất!
Chỉ có phóng túng rất nhiều lần mới có thể thỏa mãn đến mức không muốn nhúc nhích chút nào.
Hôm nay, Hoắc Minh đã làm chuyện đó với Ôn Noãn…
Mùng năm Ôn Noãn tới ăn cơm, vậy có nghĩa là chuyện giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn đã xác định rồi ư? Sau này, hắn phải gọi Ôn Noãn là chị dâu?
Toàn thân Cố Trường Khanh lạnh lẽo.
Lúc không ai biết hắn lặng lẽ siết chặt tay lại.
“Trường Khanh, sao không ăn?”
Một miếng sườn đặt trong bát của hắn, Hoắc Minh dịu dàng khuyên nhủ: “Gần đây thấy cậu gầy đi rất nhiều, nên ăn nhiều một chút, nếu không Minh Châu sẽ đau lòng!”
Hoắc Minh Châu la hét: “Em không thèm đau lòng đâu!”
Cố Trường Khanh sợ hãi bừng tỉnh.
Hoắc Minh mỉm cười.
Anh nói với em gái: “Lát nữa dẫn em đi đốt pháo hoa, sau đó chụp lại cho Ôn Noãn xem.”