Hoắc Tổng Truy Thê

Hoắc Minh dùng sức đẩy Khương Duệ ra.

Khương Duệ còn muốn gây lộn, muốn đánh nhau với Hoắc Minh!

Cậu ta nhớ tới dáng vẻ hôm qua của Ôn Noãn, vành mắt cậu ta đỏ lên, kiểu người con gái như Ôn Noãn thế này vốn nên được đối xử thật tốt, cái tên Hoắc Minh khốn khiếp này!

Ôn Noãn can ngăn cậu ta.

Hoắc Minh nhìn thấy dáng vẻ nhợt nhạt của Ôn Noãn, anh muốn ôm chầm lấy cô.

Ôn Noãn không cho.

Cô nhẹ nhàng nói lời khách sáo với anh: “Bố tôi có thể được minh oan, đều là nhờ luật sư Hoắc, bây giờ ông đã ra đi, luật sư Hoắc sẵn lòng đến thắp nén nhang, tôi rất cảm kích!”

Hoắc Minh đứng ngây ngốc ở đó.

Họ gần như bàn đến chuyện kết hôn, không lâu trước đó lúc anh ôm cô, Ôn Noãn nhất thời xúc động, gọi một tiếng: “Minh”.

Bây giờ, cô lại hời hợt gọi anh là luật sư Hoắc.

Ba chữ này giờ nghe thật chói tai.

Nhưng bây giờ, trong tang lễ đơn giản do nhà họ Ôn sắp xếp, có bị nói gì anh cũng phải nhịn xuống!

Hoắc Minh vẫn không rời đi.

Ôn Noãn cũng không đuổi anh đi, chỉ là cô không cho phép anh giúp, cô chỉ xem anh là một vị khách của người nhà họ Ôn! Bận rộn khắp nơi, cũng là Khương Duệ còn có mấy người chú bác họ hàng xa của người nhà họ Ôn.

Ôn Noãn vẫn ngồi trên xe lăn…

Buổi sáng ngày hôm sau, đưa Ôn Bá Ngôn lên núi, Ôn Noãn ôm hình của ông!

Dì Nguyễn khóc một dòng sông.

Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy dì Nguyễn, bây giờ cô chỉ có dì Nguyễn sống dựa vào nhau!

Nghĩa trang, một nơi trang nghiêm.

Ôn Bá Ngôn ra đi, những chuyện có hoặc không liên quan, có ơn có oán gì cũng đều đến.

Khương Minh mang Khương Sinh đến.

Cố Trường Khanh đến.

Ngay cả Hoắc Chấn Đông, bà Hoắc cũng mang theo Hoắc Minh Châu đến đây, ý tứ của nhà họ Hoắc rất rõ ràng, vẫn mong muốn Ôn Noãn làm con dâu!

Mặc dù dì Nguyễn đau buồn, nhưng cũng hỏi qua ý kiến của Ôn Noãn.

Ôn Noãn rất lạnh nhạt nói: “Mọi người đã đến thì hãy lên thắp nén nhang, để bố tôi được thêm phúc.”

Dì Nguyễn không biết Ôn Noãn xảy ra chuyện gì với Hoắc Minh, nhưng bà ấy hiểu giữa bọn chúng không có khả năng. Vì vậy dì Nguyễn cũng dùng lễ nghĩa đối với khách để đối đãi với bốn người nhà họ Hoắc.

Lúc chôn cất, bầu trời u ám.

Tro cốt của Ôn Bá Ngôn được đặt chung một chỗ song song với vợ cả Lục Tiểu Noãn, chỗ còn lại bên cạnh là để lại cho dì Nguyễn trăm năm sau.

Mắt dì Nguyễn thấy mộ đá xanh sắp bị che phủ, giọng khóc thút thít: “Chị, chị và Bá Ngôn qua bên kia sống thật tốt.”

Còn Ôn Noãn, bà sẽ chăm nom thật kỹ.

Ôn Noãn ôm chặt bà ấy…

Chính lúc này, một bóng dáng cao gầy từ xa bước nhanh đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui