Anh hiểu rất rõ tính tình của Ôn Noãn, đây đại khái là kiên quyết muốn chia tay với anh, hai ngày nay Hoắc Minh cũng có nghĩ đến, có phải chia tay sẽ tốt hơn không, thế nhưng ban đêm lúc anh vuốt ve cái gối đầu anh lại nhớ Ôn Noãn.
Anh nhớ khoảng thời gian sống chung với cô.
Anh không muốn chia tay, không muốn kết thúc!
…
Ôn Noãn về nhà cùng dì Nguyễn, dù sao gia đình thiếu đi một người, có chút vắng vẻ.
Hai người yên lặng ăn cơm.
Sau bữa ăn, dì Nguyễn gọi Ôn Noãn, bà ấy mang một quyển sổ đỏ đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn chợt nâng mắt lên: “Dì Nguyễn?”
Dì Nguyễn xoa đầu cô, giọng trầm thấp nói: “Ôn Noãn, dì muốn đến ở căn nhà ở vùng ngoại ô kia, căn nhà này đáng giá biết bao nhiêu tiền, con gặp khó khăn có thể đối phó lúc khẩn cấp. Dì Nguyễn không đủ bản lĩnh, chỉ có thể không làm liên luỵ đến con.”
Ôn Noãn vô cùng buồn.
Cô ôm lấy dì Nguyễn, giọng nghẹn ngào: “Sao dì lại đi chứ! Con muốn dì ở lại!”
Dì Nguyễn muốn nói lại thôi.
Sau cảnh xảy ra trên phần mộ hôm nay, bà ấy đã đoán ra Kiều Cảnh Niên là bố ruột của Ôn Noãn.
Nếu như Ôn Noãn đi theo ông ấy, sẽ không cực khổ như thế này.
Ôn Noãn lắc đầu: “Con sẽ không đi đâu cả, con sẽ tiếp tục chăm sóc cho dì Nguyễn!”
Dì Nguyễn nhẹ thở dài.
Bây giờ bà ấy không biết nên làm gì mới tốt cho đứa con gái này, bà ấy thật sự yêu Ôn Noãn, thế nhưng Ôn Noãn không phải máu mủ ruột thịt của bà ấy, bà ấy không thể ích kỷ mà giữ cô bên người…
Ôn Noãn ôm bà ấy, miệng lẩm bẩm: “Con có thể gọi dì là mẹ của con được không, mẹ ơi, mẹ đừng đi!”
Toàn thân dì Nguyễn cứng lại.
Ôn Noãn càng ôm chặt hơn.
Giọng cô nho nhỏ, giống với lúc khi mới gặp Ôn Noãn lúc bé kia, nhút nhát gọi bà ấy…
“Mẹ… Đừng đi.”
Dì Nguyễn khóc!
Từ khi Ôn Bá Ngôn qua đời, bà ấy vẫn luôn thể hiện mình mạnh mẽ, thế nhưng không ai biết trong lòng bà ấy đau đớn cỡ nào.
Mất chồng, không có con ruột!
Bây giờ, Ôn Noãn gọi bà ấy là mẹ…
Dì Nguyễn ôm lấy Ôn Noãn khóc: “Dì sẽ không đi…dì không đi đâu cả! Ôn Noãn, con đã gọi dì là mẹ, mẹ sẽ không đi đâu cả.”
Ôn Noãn ngoan ngoãn nằm trong lòng bà ấy, nhẹ nhàng hít lấy sự ấm áp trên người của bà ấy.
Buổi chiều, dì Nguyễn ép cô phải ngủ trưa.
Khi tỉnh dậy, nghe thấy bên ngoài phòng khách có giọng nói.
Ôn Noãn vịn vách tường đi ra, nhìn thấy khách đến thì ánh mắt hơi thu lại.