Người bên ngoài muốn can cũng can không được! Thấy Hoắc Minh cũng muốn đánh, vì thế quyết định không can nữa mà cho bọn họ đánh một trận đã đời, mất mặt thì cũng chỉ hôm nay thôi…
Hoắc Minh ra khỏi phòng bao.
Áo sơ mi trắng trên người dính máu, phần lớn đều là của Cố Trường Khanh!
Anh châm một điếu thuốc lá ở hành lang, chậm rãi hút.
Dù anh coi thường Cố Trường Khanh, nhưng cũng không thể không thừa nhận lời nói của Cố Trường Khanh có chỗ đúng.
Đoạn tình cảm này của anh và Ôn Noãn, tưởng như bình đẳng, thực ra đều do cô nhường nhịn! Bởi vì hoàn cảnh gia đình khác biệt rất lớn nên sự hi sinh của cô trở thành việc đương nhiên, mà anh cũng chưa bao giờ để ý.
Cố Trường Khanh nói đúng, anh hy sinh Ôn Noãn để lấy lòng một người phụ nữ.
Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc.
Anh sinh ra vừa đẹp trai lại tự phụ nên rất thu hút phụ nữ.
Trong Lan Quế Phường, Cố Trường Khanh có một người tình nhỏ tên là Mạn Mạn, giống Ôn Noãn đến năm sáu phần.
Cô ta từng có duyên gặp Hoắc Minh ở Cục cảnh sát một lần.
Lúc ấy cô ta cảm thấy ánh mắt luật sư Hoắc nhìn cô rất lạ, cho nên lúc này gặp lại cô ta không thể dằn lòng được mà có một ít ảo tưởng, cho dù người đàn ông này không muốn có mối quan hệ lâu dài với cô ta, chỉ cần một đêm thôi cô ta cũng đã thấy thỏa mãn.
Tim cô ta đập thình thịch.
Cô ta lại gần, khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Minh: “Luật sư Hoắc, em uống rượu với anh nhé?”
Hoắc Minh rất hay soi mói người khác.
Anh ghét nhất phụ nữ xa lạ chạm vào người mình!
Anh lại uống rượu, ngay lập tức đẩy Mạn Mạn ra, thân thể mảnh khảnh kia đập vào vách tường đối diện nghe rầm một tiếng, bức tường rắn chắc khiến Mạn Mạn đau đớn kêu rên.
Quản lý câu lạc bộ nghe thấy tiếng nên chạy tới.
Đây vốn không phải chuyện to tát gì.
Nhưng sau khi Hoắc Minh nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì anh lập tức bùng nổ.
Anh đá văng cánh cửa phòng và đẩy Mạn Mạn vào.
Quản lý vội vàng đi theo xin lỗi: “Mạn Mạn không phải phép, mong luật sư Hoắc rộng lượng bỏ qua cho.”
Hoắc Minh ngồi trên sô pha.
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm Mạn Mạn.
Anh thật sự đẹp trai, Mạn Mạn bị anh nhìn đến mức có cảm giác.
“Lại đây!” Hoắc Minh đột nhiên mở miệng.
Mạn Mạn mặt đỏ tim đập…… Cô ta mạnh dạn đi qua, cô ta muốn chạm vào Hoắc Minh nhưng anh nhíu mày khiến cô cũng không dám lỗ mãng, chỉ đành ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cho anh thưởng thức.
Hoắc Minh nhẹ nhàng bóp cằm cô, quan sát cẩn thận.
Quả thật có vài nét giống Ôn Noãn.
Quản lý cũng cho rằng anh nhìn trúng Mạn Mạn, nên bắt đầu chào hàng: “Mạn Mạn rất biết phục vụ người khác, luật sư Hoắc ngài thử xem, thử xem sẽ biết.”