Bệnh viện.
Trong phòng bệnh màu trắng toát, Ôn Noãn im lặng nằm đó, bác sĩ cũng bó tay chịu trói, không thể làm gì được!
“Bà Nguyễn, cơ thể của con gái bà không có vấn đề gì, nhưng tiềm thức của cô ấy không muốn tỉnh lại, nên chúng ta chỉ có thể đợi!”
Bạch Vi đỡ dì Nguyễn.
Dì Nguyễn vô cùng hoảng loạn: “Vậy không có cách nào để điều trị sao?”
Bác sĩ lắc đầu.
Do dự một chút, ông ta còn nói: “Gần đây cảm xúc của người bệnh không ổn định, có khi để cô ấy được nghỉ ngơi một chút lại là chuyện tốt.”
Dì Nguyễn không hiểu rõ những kiến thức này, trái tim vẫn treo lơ lửng giữa không trung.
Bạch Vi cũng lo lắng, nhưng cô ấy phải trấn an dì Nguyễn trước: “Chắc không có vấn đề gì lớn đâu ạ, chúng ta cứ để Ôn Noãn ngủ thêm một hai ngày đi.”
Dì Nguyễn rưng rưng nước mắt gật đầu.
Bà ấy bưng một chậu nước ấm, lặng lẽ lau tay cho Ôn Noãn.
Bạch Vi nhìn những ngón tay nhỏ nhắn thon dài kia, trong mắt hiện lên chua xót khó chịu… Dì Nguyễn còn chưa biết, Ôn Noãn sẽ không bao giờ có thể… trở thành một nghệ sĩ dương cầm nữa!
Cô ấy lau nước mắt vừa chảy xuống, Cảnh Sâm cầm đơn thuốc đi tới.
Anh ta hạ giọng, nói: “Sao lại khóc? Ôn Noãn đang yên lành nằm ở đây, đừng ủ rũ nữa, ngoan!”
Bạch Vi liếc anh ta một cái: “Tôi chỉ hơi khó chịu thôi!”
Cảnh Sâm ôm lấy cô ấy.
Anh ta đã không nói với Bạch Vi, vừa rồi anh ta tới hiệu thuốc thấy Diêu Tử An cùng Đinh Tranh đi khám thai, dáng vẻ ngọt ngào dính lấy nhau của hai người kia khiến Cảnh Sâm thấy ghê tởm!
Nhưng mà như vậy rất tốt, Diêu Tử An không cặn bã thì anh ta làm gì có cơ hội.
Cảnh Sâm an ủi dì Nguyễn mấy câu, dì Nguyễn biết anh ta là em họ của Cảnh Từ, không khỏi có chút mất tự nhiên.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Kiều Cảnh Niên cùng bà Kiều tới, vẻ mặt lúng túng, đặc biệt là bà Kiều, vô cùng lo lắng.
Bởi vì Kiều An bị bắt!
Người lớn gặp nhau, cảnh tượng chẳng có gì hay ho, dì Nguyễn cẩn thận đặt tay Ôn Noãn xuống dưới chăn, lạnh lùng nói: “Ông Kiều, ông còn đến đây làm gì? Ông sợ con gái ông hại Ôn Noãn chưa đủ ác sao?”
Kiều Cảnh Niên chăm chú nhìn Ôn Noãn.
Đứa trẻ kia im lặng nằm đó, giống như đang ngủ.
Dì Nguyễn cười chua xót: “Bác sĩ nói con bé không muốn tỉnh lại. Ông Kiều, ông hài lòng chưa?”
Kiều Cảnh Niên nghẹn ngào: “Để tôi sắp xếp bác sĩ cho con bé!”
Bạch Vi không nhịn được, lớn tiếng: “Kiều Cảnh Niên, ông đừng xuất hiện trước mắt Ôn Noãn để kích thích cậu ấy nữa, cho dù là giúp đỡ thì cũng vậy! Tôi cầu xin ông hãy nhận thức rõ thân phận của mình, dù ông có nổi tiếng toàn cầu đi chăng nữa, hiện giờ, ở đây, ông chính là bố của một tên tội phạm!”
Bà Kiều không vui.
Bà ta nghiêm mặt nói: “Kiều An nhà chúng tôi chỉ là tâm trạng không tốt mà thôi, cũng không phải cố ý!”