Khương Duệ từ trên cao nhìn xuống, hồi lâu sau cậu ta mới nhẹ nhàng hỏi: “Thật ra đây cũng không xem như là từ chối, có phải không?”
Ôn Noãn nói gì đó nhưng đã bị gió thổi tan đi…
…
Cách đó không xa, một chiếc Bentley màu vàng kim dừng lại.
Hoắc Minh ngồi ở bên trong xe, lẳng lặng chăm chú nhìn bọn họ, đèn đường đánh vào khuôn mặt anh tuấn của anh, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Anh nhìn Ôn Noãn dịu dàng nhìn Khương Duệ.
Anh thấy Khương Duệ mở cửa xe, đỡ lấy eo Ôn Noãn, phong độ nhẹ nhàng.
Anh nhìn Ôn Noãn ngồi vào ghế phụ trên xe Khương Duệ …
Ôn Noãn chấp nhận Khương Duệ rồi sao?
Bọn họ sẽ ở bên nhau sao?
… Hoắc Minh dừng xe dưới nhà Ôn Noãn, ngừng một hồi mà đã trôi qua một buổi tối.
Sáng sớm, Ôn Noãn dẫn Tiểu Bạch đi dạo.
Đầu hè, cô mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đôi chân trắng nõn lộ ra phần lớn, rất quyến rũ.
Ít nhất, khi Hoắc Minh thấy, yết hầu di chuyển mấy lần.
Anh xuống xe, ánh mắt sâu thẳm: “Dắt chó đi dạo?”
Ôn Noãn lướt qua anh, dắt Tiểu Bạch đi về phía hồ.
Tiểu Bạch quay đầu, sủa với anh vài tiếng.
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc rồi đi theo cô.
Ôn Noãn không để ý anh.
Cô dắt chó đi dạo một giờ, ăn sáng, khi trở về mua một bịch bánh mì cắt lát và sữa.
Khi đi lên tầng…
Hoắc Minh nắm lấy cổ tay gầy gò của cô: “Em và cậu ta ở cùng nhau?”
Ôn Noãn ngẩn người.
Sau đó cô mới hiểu đêm qua anh đã nhìn thấy và đi theo đến tận đây!
Ôn Noãn lạnh lùng nhăn mặt: “Luật sư Hoắc, chúng ta đã chia tay! Tôi ở cùng ai không liên quan đến anh, cũng không cần báo cáo với anh!”
Cô đẩy mạnh tay anh ra rồi nhanh chóng bước vào căn hộ.
Cô đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa.
Đã bao nhiêu lần, mỗi lần thấy Hoắc Minh, trái tim cô vẫn đau, cô vẫn không thể thờ ơ, nhưng… cô không muốn tiếp tục nữa!
Anh dây dưa nhiều lần như vậy, muốn làm gì?
Ôn Noãn đã tính đến việc chuyển nhà, nhưng cô nghĩ mình không làm gì sai, tại sao phải trốn tránh anh?
…
Đêm đó, Ôn Noãn đã từ chối Khương Duệ nhưng Khương Duệ không bỏ cuộc.
Cậu ta rất thông minh, làm việc của mình một cách lặng lẽ!