“Siêu rõ luôn!”
Bạch Vi gọi cà phê, nhấp một ngụm rồi thấp giọng nói: “Tôi nghe Cảnh Sâm nói tình hình công ty Khương Duệ hiện đang rất tệ, ngoài vấn đề tài sản còn có một số tranh chấp pháp lý! Nếu không sai thì hiện tại Khương Duệ phải làm một ngày mười tám tiếng.”
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Sự bất lực kia lại quay trở lại.
Cô cười khổ: “Là tác phẩm của Hoắc Minh sao?”
Bạch Vi không trả lời thẳng, cô ấy nhẹ nhàng nắm tay Ôn Noãn: “Đạo hành Hoắc Minh quá cao, xét về thực lực và quan hệ thì Khương Duệ kém xa anh ta, nhưng Khương Duệ lại cứng đầu như vậy! Ôn Noãn, cậu khuyên cậu ấy chút đi!”
Ôn Noãn từng khuyên.
Khương Duệ nói: Dù là thua trắng ta!
Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy cà phê trong cốc, một lúc lâu sau mới mỉm cười: “Tớ sẽ!”
Bạch Vi nắm chặt tay cô.
Trên thực tế, bọn họ đều biết, thuyết phục Khương Duệ cũng vô dụng, bởi vì mục đích của Khương Duệ không phải ở cùng Ôn Noãn, cậu ta chỉ đang trút giận cho Ôn Noãn mà thôi.
Nếu muốn dừng chuyện này thì chỉ có mỗi Hoắc Minh!
Ôn Noãn uống xong cà phê, cô chậm rãi đi bộ về căn hộ thay vì bắt taxi.
Chiếc Continental vàng kim của Hoắc Minh đậu phía dưới.
Anh đang ngồi trong xe hút thuốc, cửa bên kia mở, như đang đợi ai.
Khi Ôn Noãn đi tới, anh ngước mắt lên, chăm chú nhìn cô.
Ôn Noãn lên xe, cô nhìn về phía trước, bình tĩnh hỏi: “Hoắc Minh, rốt cuộc anh muốn sao?”
Hoắc Minh dập điếu thuốc, cười nhẹ.
“Đau lòng cho Khương Duệ rồi sao?”
“Anh muốn gì chẳng phải em đã biết rồi? Anh chỉ muốn em cam đoan sẽ không gặp Khương Duệ nữa mà thôi, rất khó hay sao?”
Ôn Noãn khiếp sợ trước sự vô liêm sỉ của anh.
Anh bày ra kế hoạch khiến công ty của Khương Duệ gần như phá sản chỉ vì muốn cô không gặp Khương Duệ nữa mà thôi?!
“Hoắc Minh, anh thật quá đáng!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cười lạnh: “Anh còn chưa kêu em về lại bên cạnh anh, sống chung với anh mà bảo là quá đáng hay sao?”
“Sống chung?”
Hoắc Minh ân cần giải thích với cô: “Chúng ta chỉ ăn cùng ngủ mà thôi!”
Ôn Noãn bỗng nhiên im lặng, cô ngồi bên cạnh anh, im lặng đến khó tin.
Hoắc Minh ngắm nhìn khuôn mặt của cô…
Anh đã nhiều ngày không gặp cô, nếu không có Khương Duệ thì cô cũng không lên xe của anh chứ đừng nói đến việc nói chuyện với anh.
Không hiểu sao Hoắc Minh cảm thấy hơi ghen tị!
Rốt cuộc Ôn Noãn cũng động, cô mở tủ lạnh nhỏ trong xe, lấy ra một lon Coca ướp lạnh, dùng tay mở nắp ra… Hoắc Minh chỉ nhìn chứ không ngăn cô lại.
Coca lạnh như băng… Đổ thẳng xuống quần anh.