Anh cúp máy, ra dấu bảo Ôn Noãn ngồi xuống.
Ôn Noãn ngồi xuống sô pha đơn da bò trước cửa sổ sát đất, trước mặt có một cái bàn nhỏ, phía trên đặt mấy khung ảnh, đa số là ảnh Hoắc Minh ở tòa án, có lẽ là vụ kiện mà anh cảm thấy hài lòng.
Ánh mắt Ôn Noãn dừng lại.
Chính giữa có một khung ảnh, là ảnh của cô, là hình ảnh cô đánh đàn trong căn hộ của anh.
Cô nhớ hôm đó là lần đầu tiên bọn họ quan hệ với nhau, anh tặng cô đàn dương cầm trị giá chục triệu, lúc ấy cô đã thẹn thùng đồng ý lời yêu của một người.
Đến cuối cùng mới vỡ lẽ, cái gọi là yêu này chưa từng mang ý nghĩa gì…
Ôn Noãn quay mặt đi, không muốn nhìn nữa.
Hoắc Minh từ sau bàn làm việc đi ra, ngồi đối diện cô, theo ánh mắt của cô cầm lấy khung ảnh kia, khẽ nói: “Ảnh em để lại không nhiều lắm, chọn tới chọn lui vẫn cảm thấy tấm này đẹp nhất! Sau này chúng ta chụp thêm mấy tấm, khi nào chụp ảnh cưới sẽ đặt ảnh chụp chung của chúng ta ở đây.”
Anh bật cười: “Sau này mỗi khách hàng nữ đều biết anh là người đã có vợ, sẽ bớt được rất nhiều phiền phức!”
…
Ôn Noãn bình thản nói: “Sẽ không có ảnh cưới!”
Hoắc Minh cười, cũng không tức giận, lúc này thư ký thứ hai đúng lúc bưng cà phê tới làm dịu bầu không khí.
Hoắc Minh dặn dò cô ấy vài câu.
Thư ký thứ hai mỉm cười rời đi, đóng cửa lại cho bọn họ.
Hoắc Minh bưng cà phê lên, uống gần nửa ly rồi đặt xuống, nhìn Ôn Noãn rồi lên tiếng: “Ôn Noãn, em biết anh muốn gì mà, danh lợi hay quyền thế anh đều có, dựa vào cái gì phải tác thành cho người khác chứ? Trừ phi em trở về bên cạnh anh.”
Nói xong, anh chuyên chú nhìn cô.
Dù sao anh và cô đã làm rất nhiều lần, cô chỉ ngồi ở trước mặt anh cũng khiến anh có cảm giác, huống chi cô rất có thể lại là của anh, điều này đối với Hoắc Minh mà nói là một sự kích thích.
Ôn Noãn hiểu được ánh mắt của anh.
Anh muốn cô.
Cô rũ mắt khẽ cười, giọng nói lại run rẩy: “Hoắc Minh, anh không phải là muốn ngủ với tôi sao? Tôi ngủ với anh là được, anh muốn bao nhiêu lần?”
Hoắc Minh không nhúc nhích, anh vẫn chăm chú nhìn cô.
Thật lâu sau anh mới lên tiếng, giọng nói khàn đặc: “Ôn Noãn, em nghĩ anh như vậy ư? Em cảm thấy anh chỉ muốn ngủ với em thôi sao?”
Khuôn mặt Ôn Noãn tái mét.
Hoắc Minh cười dịu dàng, anh nói: “Điều anh muốn là ở bên em cả đời!”
Trong phòng làm việc, bầu không khí bỗng chốc tĩnh lặng lại.
Sắc mặt Ôn Noãn càng tái nhợt.
Thật lâu sau, cô mới khó khăn nói: “Hoắc Minh, anh biết không, tôi thà rằng chỉ bàn chuyện giao dịch với anh mà thôi! Điều mà chúng ta không nên bàn nhất chính là chuyện tình cảm, tương lai, còn có hôn nhân…”
Ôn Noãn ngẩng đầu lên: “Là ai nói hôn nhân chỉ là một tờ giấy vụn?”