Hoắc Tổng Truy Thê

Trong phòng riêng, vẫn có một đám người vây quanh anh như cũ, bao gồm cả Cố Trường Khanh.

Cảnh Sâm sau khi kết hôn thì hiếm khi ra ngoài chơi, chỉ khi nghe nói Hoắc Minh sẽ tới, anh ta mới chịu đến tụ tập cùng mọi người, dù sao thì Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng là ân nhân lớn nhất trong chuyện của anh ta và Bạch Vi!

Cảnh Sâm vỗ vai anh: “Thế nào? Nếu không tôi đưa cậu về nhé?”

Hoắc Minh tựa lưng vào ghế sô pha, ngửa đầu lên chậm rãi nhả khói, trông cực kỳ gợi cảm và quyến rũ.

Trong phòng riêng cũng có vài cô gái trẻ, tất cả đều lén lút nhìn Hoắc Minh, nhưng không một ai dám lại gần bắt chuyện, bởi luật sư Hoắc nổi tiếng là người không thích nói chuyện với người khác.

Mấy cô cũng chỉ có thể ngắm nhìn tán thưởng.

Cảnh Sâm nhìn ra được Hoắc Minh đang có chuyện phiền lòng, mỉm cười: “Với vẻ ngoài như thế này, làm gì còn ai không bị rung động nữa chứ?”

“Bớt đi!”

Hoắc Minh liếc mắt nhìn anh ta, thâm sâu nói: “Chẳng phải có Ôn Noãn đó sao? Cảnh Sâm… Cậu nói xem, tôi dốc hết tâm can đối xử tốt với cô ấy, mà sao cô ấy lại không nhiệt tình lấy một lần? Trước đây cô ấy rất quan tâm, đối xử ân cần với tôi, thấy tôi một cái là đã đỏ mặt, còn thích làm chuyện đó với tôi!”

Cảnh Sâm cười gượng.

Phụ nữ khác với đàn ông, khi rất yêu một người thì đương nhiên sẽ muốn làm, nhưng khi hết yêu rồi thì sẽ vô cùng miễn cưỡng!

Anh ta không dám khích Hoắc Minh, chỉ đành khuyên anh mau trở về.

“Cậu uống nhiều thế, để tôi đưa cậu về, ngày mai cậu còn có phiên thẩm vấn đúng không?”

Hoắc Minh lại liếc nhìn anh ta.

Sau đó anh ném điện thoại của mình cho anh ta: “Cậu gọi cho Ôn Noãn đi, giờ này chắc cô ấy vẫn còn ở trung tâm âm nhạc, bảo cô ấy đến đón tôi về!”

Cảnh Sâm kinh sợ.

Có người vô liêm sỉ đến mức ấy sao?

Anh ta gượng cười: “Hoắc Minh, cậu đang say thật hay giả say đấy?”

Hoắc Minh không đáp lời, dập tàn thuốc rồi uống nốt nửa ly Brandy, dáng vẻ kia là muốn tự chuốc say chính mình.

Cảnh Sâm kẹt ở giữa không biết nên làm gì.

Nhưng anh ta suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn ra ngoài gọi điện thoại.

Sau bốn, năm hồi chuông, Ôn Noãn bắt máy.

Cảnh Sâm vội vàng cười hòa: “Ôn Noãn, tôi là Cảnh Sâm đây… Hoắc Minh quá chén rồi, cô có tiện lại đây đón cậu ấy không?”

Ôn Noãn vừa mới họp xong.

Chu Truyền Nhân ở thành phố H giao cho cô một dự án rất lớn, cô vừa mới sắp xếp xong thành viên cho nhóm dự án, ngày mai phải đi công tác, ước chừng phải đi khoảng nửa tháng.

Cảnh Sâm nói xong, Ôn Noãn khẽ giật mình.

Cô biết tâm trạng của Hoắc Minh không tốt có liên quan đến mình, cô không thể nói mình không hề có cảm giác gì, nhưng Ôn Noãn sẽ không cảm thấy đau lòng vì anh nữa.

Bọn họ đã chia tay rồi, cứ giữ mối quan hệ như bây giờ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui