Hoắc Tổng Truy Thê

Thời gian thật ra trôi qua rất nhanh.

Chiếc xe màu đen dừng ở lối vào câu lạc bộ, Cảnh Sâm đã đỡ người ra ngoài sẵn.

Ôn Noãn thấy Hoắc Minh đã uống một chút, nhưng không đến mức say khướt, cô biết anh đang nghĩ gì nên nhẹ giọng nói với tài xế: “Anh đỡ luật sư Hoắc giúp tôi nhé!”

Tài xế cũng đoán được chuyện của hai người bọn họ, hơi nghẹn lời: “Tổng Giám đốc Ôn, cô cũng thật rộng lượng!”

Ôn Noãn cười nhạt.

Tài xế và Cảnh Sâm đỡ Hoắc Minh lên xe.

Sau khi Hoắc Minh lên xe, hơi thở nam tính tỏa ra khắp bên trong, sự kết hợp giữa hương rượu và hơi thở nhuốm mùi gỗ thông thoang thoảng khiến người khác không khỏi nóng mặt.

Ôn Noãn quay đầu, lạnh nhạt hỏi: “Sao lại uống thành ra như vậy?”

Hoắc Minh tựa vào ghế sau.

Anh đưa tay kéo cà-vạt ra, rồi cởi thêm hai chiếc cúc áo nữa…

Sau khi uống rượu, cả làn da anh nhuộm màu hồng nhạt, toát ra vẻ quyến rũ đặc biệt.

Tài xế còn ngồi ở phía trước, Ôn Noãn sợ anh cởi ra thêm nữa sẽ mất thể diện nên vội vàng đè tay anh lại: “Cho dù không thoải mái thì cũng đợi về nhà rồi hãy cởi!”

Hoắc Minh dừng tay, quay đầu nhìn cô.

Ôn Noãn cố mỉm cười, đưa mắt về phía trước.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, như đang nhắm mắt nghỉ ngơi sau khi say, nhưng ước chừng mười phút sau, anh đột nhiên nhẹ giọng thở dài: “Ôn Noãn, em đừng lạnh nhạt với anh như vậy!”

Tài xế ở phía trước ho nhẹ.

Ôn Noãn chỉ có thể giả ngu!

Nửa tiếng sau, xe dừng ở biệt thự của Hoắc Minh, Ôn Noãn đỡ anh xuống xe, để tài xế đi trước.

Rõ ràng là, Hoắc Minh là người có tiếng nói trong ba người.

Anh chỉ muốn gặp cô.

Ôn Noãn dìu anh vào ngồi trong phòng khách, sau đó cô vào phòng bếp pha trà giải rượu, thứ nhất là anh cần uống, thứ hai là cô không muốn đối mặt với anh… Cô mở nội dung cuộc họp hôm nay ra, xem lại hết một lượt.

Vòng eo nhỏ nhắn của cô chợt bị ôm lấy từ phía sau.

Một mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô, cô không hề giãy dụa mà chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng lộn xộn, tôi pha trà giải rượu cho anh, Cảnh Sâm nói sáng mai anh còn có phiên tòa thẩm vấn! Anh không nên uống thành ra như vậy!”

Hoắc Minh cười khẽ.

Anh hôn vào sau vành tai của cô, dùng răng nanh cắn nhẹ vào làn da non mềm đó…

Chỗ đó của Ôn Noãn rất nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ một cái mà toàn thân cô đã run rẩy, gần đây anh rất thích làm những hành động như vậy, như thể chỉ có trêu chọc cô mới nhận được một chút phản ứng đáng thương từ cô.

Sau khi trêu chọc thật lâu, anh ghé vào tai cô, nhẹ nhàng thở dốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui