Hoắc Tổng Truy Thê

Ngoại trừ Ôn Noãn!

Hai hốc mắt Chu Mộ Ngôn thâm sì, gào thét: “Cô cái người phụ nữ này kiếm tiền không cần mạng nữa hả! Mẹ kiếp, hai ngày rồi ông đây mới ngủ tổng cộng bốn tiếng đồng hồ đấy!”

Ôn Noãn đưa mắt ra hiệu với thư ký.

Thư ký mang ra một cái bao.

Khóa kéo được mở ra,, bên trong chứa đầy tiền mặt màu hồng phấn, thư ký lấy ra từng chồng một, chia thành năm phần.

Mỗi phần có khoảng hai trăm ngàn!

Mọi người đều không còn mệt nhọc, ngồi thẳng dậy, ánh mắt tỉnh táo.

Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Lấy đi, mỗi người hai trăm ngàn! Với lại, đêm nay Tổng Giám đốc Chu mở tiệc tối ở khách sạn, mọi người tranh thủ đi mua sắm một chút, tạm thời thả lỏng!”

Mọi người reo hò: “Tổng Giám đốc Ôn quá hào phóng!”

Hai trăm ngàn… Ngày thường chắc chắn Chu Mộ Ngôn chẳng thèm để trong mắt, thế nhưng cậu ta rất bội phục Ôn Noãn, nhìn đi, lấy được lòng của tất cả mọi người một cách hợp lý.

Chu Mộ Ngôn cầm tiền, hạ giọng nói: “Được đấy! Nếu không, chúng ta làm bạn nhảy?”

Ôn Noãn từ chối.

Cô dùng biện pháp của cậu ta để đối phó chính cậu ta: “Tôi không nhảy với người ít tuổi hơn tôi!”

Chu Mộ Ngôn hừ nhẹ, bước chân dài rời đi!

Ôn Noãn thu dọn đồ đạc.

Cô quả thật muốn tham gia bữa tiệc, một là để cho Chu Truyền Nhân thể diện, hai là để mở rộng các mối quan hệ.

Cô trở về khách sạn, thay đồ dự tiệc.

Bộ váy dạ hội màu sâm banh, nghe nói còn là loại đặt thiết kế riêng của nhãn hiệu sang trọng ở nước ngoài, giá trị tới tám trăm ngàn, người bình thường có bỏ tiền cũng chưa chắc mua được, còn phải có mối quan hệ.

Đương nhiên, đây là do Bạch Vi sắp xếp cho cô.

Ôn Noãn trang điểm xong, gọi điện thoại nói thẳng quá sang trọng.

Bạch Vi giả bộ nhỏ giọng nói: “Phải sang trọng một chút! Trong chuyện làm ăn, phải ăn mặc sao cho người ta vừa nhìn đã biết là cậu có gia cảnh, cái này gọi là người cần quần áo, Phật cần vàng đấy!”

Ôn Noãn đứng nhìn trước gương.

Quả thực cao quý, xinh đẹp!

Cô cầm túi xách, vào thang máy đi tới phòng tiệc ở lầu hai, trong phòng tiệc vô cùng náo nhiệt, tổ chức thực sự rất hoành tráng.

Chu Mộ Ngôn đã tới từ sớm, áo mũ chỉnh tề đi theo bên cạnh Chu Truyền Nhân.

Ôn Noãn đi tới.

Ánh mắt của con sói nhỏ quét một vòng quanh người cô, hừ nhẹ: “Cũng tạm được!”

Ôn Noãn không thèm so đo với cậu ta, chào hỏi Chu Truyền Nhân.

Chu Truyền Nhân đánh giá cô rất cao, giới thiệu cho cô một vài mối liên hệ hữu ích, Ôn Noãn xã giao vừa phải, con sói nhỏ nhìn mà lòng nóng như lửa đốt!

Người phụ nữ này đối xử với người khác thì cứ trưng ra khuôn mặt tươi cười, nhìn mình thì lại xa cách!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui