Mấy ngày nay cô lạnh lùng với anh, hiếm khi nở nụ cười thoải mái như vậy, thế nhưng lúc cô nhìn Khương Duệ lại bất giác cười, chẳng lẽ trong lòng cô Khương Duệ còn quan trọng hơn cả anh sao, có sức hấp dẫn hơn cả anh sao?
Hoắc Minh không muốn thể hiện mình đang ghen tị, vậy thì có vẻ không được phóng khoáng cho lắm.
Thế nhưng anh vẫn không tự chủ được đi về phía hai người bọn họ, đứng lại, lấy một ly rượu vang đỏ từ chỗ người phục vụ, khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười, nói với Ôn Noãn: “Hồi hồn đi, anh đẹp như vậy sao?”
Ôn Noãn đã quen với cái kiểu không biết xấu hổ của anh.
Cô nghiêng đầu cười xin lỗi với Khương Duệ.
Khương Duệ tự nhiên hiểu rõ, mặc dù cậu ta ở thành phố H nhưng tin tức lại rất nhanh nhạy.
Ôn Noãn vì chuyện của Cảnh Sâm và Bạch Vi nên đã quay về bên cạnh Hoắc Minh, nhưng Khương Duệ lại thấy dù thế nào hai người kia cũng không thể giống như trước.
Khương Duệ cố ý châm chọc: “Anh Minh không yên tâm vậy sao, đi từ xa đuổi tới thành phố H? Người biết thì cho rằng anh tới đây để đón Thất Tịch, người không biết sẽ cho rằng anh nghi thần ngờ quỷ đấy!”
Đàn ông so chiêu với nhau…
Chẳng những phải khiến đối phương chết trong sân làm việc, ép đối phương bò không dậy nổi, ngay cả ngoài miệng cũng không thể rơi xuống thế hạ phong.
Hoắc Minh là luật sư, miệng lưỡi như dao!
Anh cầm ly rượu, cười nhẹ nhàng: “Tôi không cảm thấy ở thành phố H có đối thủ nào mạnh mẽ cả! Ôn Noãn, em thấy sao?”
Ôn Noãn liếc anh, bảo anh một vừa hai phải.
Hoắc Minh ghé sát vào tai cô: “Em đau lòng cho cậu ta à?”
Ôn Noãn cũng hạ giọng: “Hoắc Minh, anh đến đây để săm soi có phải không hả? Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên gặp được cậu ấy trong tiệc tối thôi, cũng không làm gì, anh thật sự không cần làm như vậy!”
“Anh ghen tị!”
Hoắc Minh nói thẳng, sau đó lại nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sáng rực.
Trước mắt bao người, Ôn Noãn nhịn không được, vành tai lặng lẽ đỏ lên!
Ý cười nhẹ trên mặt Khương Duệ từ từ biến mất…
Chu Mộ Ngôn cầm ly rượu đứng bên cạnh cậu ta, nhẹ giọng trào phúng: “Nhìn đi, xét về độ mặt dày, chẳng ai so được với tên họ Hoắc này đâu!”
Khương Duệ chậm rãi uống ly rượu.
Hơi cồn cay nóng trượt xuống cổ họng rồi lại tràn vào bụng, không thoải mái nhưng thích hợp với tâm trạng của cậu ta.
Cậu ta nhìn chăm chú cặp đôi kia, nói nhỏ: “Tôi sai rồi!”
Một câu không đầu không đuôi, con sói nhỏ không hiểu.
Khương Duệ cũng tự mình hiểu được.
Lúc cậu ta theo đuổi Ôn Noãn, cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới Hoắc Minh lại cố chấp với Ôn Noãn như vậy, Hoắc Minh là một kẻ cuồng công việc, thái độ hồi trước của anh với Ôn Noãn bày ra ở đó, đi đến được hôm nay cũng không ai ngờ.
Khương Duệ càng hiểu rõ, cậu ta cũng không bại bởi vì Hoắc Minh.