Hoắc Minh ngồi đối diện Lục Khiêm.
Nói chuyện với người như Lục Khiêm, đương nhiên phải cấn thận hơn nhưng Hoắc Minh vẫn nói thẳng: “Cháu muốn kết hôn với ôn Noãn!”
Lục Khiêm cười nho nhã.
Ông ấy lấy bao thuốc lá ra, rút ra một điếu trắng như tuyết rồi chỉ kẹp giữa ngón tay thưởng thức.
Một lúc sau, ông ấy nói: “Chúng tôi đều biết chuyện của hai đứa! Trong nhà, bà cụ là người đầu tiên không đồng ý, năm đó em gái tôi Tiểu Noãn đã chọn nhầm người, cả đời khố sở, dẫn đến rất nhiều tiếc nuối, cho nên chuyện kết hôn của Ôn Noãn phải vô cùng cẩn thận!”
Hoắc Chấn Đông nhìn con trai.
Biếu cảm trên mặt Hoắc Minh nhạt đi.
Lục Khiêm vẫn cười nhạt: “Tôi nói lời này, tin rằng ngài Hoắc và cậu Hoắc có thể hiểu được! Nói như vậy đi, trong thế hệ nhà họ Lục chỉ có duy nhất Ôn Noãn là con gái, cực kỳ quý giá, nếu đã tìm được người thì không có lý do nào để con bé chịu ấm ức thêm nữa.”
Hoắc Chấn Đông hiểu, ông còn hiểu rất rõ.
Làm sao ông không biết họ Lục chứ, rõ ràng là ông ấy thăm dò kỹ càng rồi mới tới cửa gây khó dễ.
Một buổi nói chuyện đã đánh họ thành từng mảnh!
Hoắc Chấn Đông hận rèn sắt không thành thép!
Hừ! Xem con làm như nào!
Nhân vật như Lục Khiêm, người bình thường khó có thể chịu đựng nổi một trận chế giễu, sẽ mất bình tĩnh ngay tại chỗ.
Hoắc Minh thì ngược lại, đặc biệt cung kính rót trà cho Lục Khiêm.
“Cháu đều nhớ rõ lời chú Lục nói.”
“Cháu chắc chắn sẽ đối xử với òn Noãn thật tốt, không đế cô ấy chịu ấm ức.”
Lục Khiêm hơi kinh ngạc.
Ông ấy nghe nói Hoắc Minh trên tòa miệng lưỡi sắc bén, thật không nghĩ tới da mặt anh cũng dày như vậy, ông ấy nhìn anh một cái, nhẹ nhàng đứng dậy: “Đã làm phiền rồi! Tôi đi trước một bước!”
Bố con Hoắc Chấn Đông đích thân tiễn ông ây.
Vài vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên hộ tống Lục Khiêm lên xe.
Hoắc Minh mở cửa xe cho Lục Khiêm: “Chú Lục đi thong thả, ngày khác cháu chắc chắn tới thành phố c thăm hỏi.”
Ánh mắt Lục Khiêm dừng lại trên mặt anh một chút, sau đó nhẹ nhàng cười rồi lên xe.
Bốn chiếc Audi A8 chậm rãi lái đi.
Hoắc Chấn Đông nhìn con trai, lạnh lùng cười: “Được rồi, bố có đồng ý hay không, chúng ta không cần thảo luận nữa, quan trọng người nhà cô gái kia không đồng ý! Bố nói cho con biết, bối cảnh nhà họ Lục không tầm thường, không phải chuyện con và ôn Noãn giở trò lưu manh là có thế thành được! Chỉ có con không nghĩtới thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của họ Lục, không có gì ồng ta không làm được!”
Hoắc Minh đút hai tay vào túi quần, nhìn xa xăm.
Nghe vậy, anh còn cười được: “Bố, bố không cảm thấy òn Noãn rất giống Lục Khiêm sao?”
Hoắc Chấn Đông tức chết rồi!
Thằng nhóc không biết xấu hố, trọng tâm ở chỗ này hay sao?