Cô đẩy anh ra rồi xuống phòng bếp phía dưới, chính cô cũng chưa ăn cơm trưa, muốn ăn gì đó nóng.
Hoắc Minh hâm ly sữa bò cho cô.
Anh dựa bên cạnh bồn rửa, như rất hờ hững nói: “Nghe nói hạng mục ở thành phố H đã triển khai rất thành công.”
Ôn Noãn gật đầu: “Không sai! Tôi cho Chu Mộ Ngôn ở lại nơi đó hai tháng, hạng mục do cậu ta hoàn toàn chịu trách nhiệm… Anh không cần lo cậu ta không đủ năng lực, Tổng giám đốc Chu sẽ theo dõi cậu ta, thời điểm mấu chốt sẽ giúp cậu ta một chút!”
Ánh mắt Hoắc Minh sáng rực.
Một tháng này, Ôn Noãn như lột xác.
Anh rất thích nhưng lại không thoả mãn, anh muốn khiến cô hoàn toàn là của riêng anh.
Sự xuất hiện của Lục Khiêm đã khiến anh mất bình tĩnh.
Nhân cơ hội cô đang rửa rau, anh ôm lấy vòng eo tinh tế của cô: “Sau này em sẽ đến thành phố C đúng không?”
Ôn Noãn dừng lại: “Ừ, đang dự định như vậy!”
Lòng Hoắc Minh có chút nặng nề, nhưng anh lại nhẫn nại hỏi: “Sau đó rồi sao, xem mắt theo sự sắp xếp của nhà họ Lục? Ôn Noãn, anh phải làm gì bây giờ? Em xếp anh ở vị trí nào cơ chứ?”
Nói chuyện cả buổi, cuối cùng anh cũng hỏi trọng tâm.
Vẫn là muốn hứa hẹn với cô!
Ôn Noãn không phải người mạnh mẽ.
Cô trải qua cay đắng của tình yêu, cô cũng biết Hoắc Minh thích cô, thế nhưng cô thật sự chưa sẵn sàng bước vào hôn nhân, thích nhau…không nhất định cũng phải ở bên nhau.
Ở bên anh quả thực rất vui vẻ, nhưng đâu ai biết sau này sẽ thế nào, có phải một đêm nào đó anh sẽ lại nhận cuộc điện thoại của nhà họ Kiều, sau đó lại vứt bỏ cô.
Ôn Noãn tiếp tục rửa rau.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vòi nước chảy róc rách…
Hoắc Minh hiểu ý của cô.
Anh từ từ buông cô ra, nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài hút thuốc!”
Ôn Noãn ngước mắt nhìn: “Bớt hút thuốc lại đi, lần gần nhất thấy anh không rời tay khỏi khói thuốc.”
…
“Em đang quan tâm anh sao?”
…
Ôn Noãn xoay người, nhìn anh rồi mỉm cười: “Hoắc Minh, chúng ta cũng không phải là kẻ thù, chúng ta còn phải sống chung với nhau 9 tháng nữa, tôi quan tâm anh một chút cũng không gì lạ!”
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh đột nhiên ôm lấy cô, đặt cô lên bồn rửa.
Đá cẩm thạch lạnh ngắt, khác hẳn con người nóng bỏng đang đứng trước mặt, Ôn Noãn không chịu nổi cảm giác này, cô chống đầu vai anh, nhẹ giọng phản kháng: “Hoắc Minh, đừng ở chỗ này!”
Hoắc Minh giữ chặt cằm cô, hôn cô.
Môi lưỡi dây dưa, hôn điên cuồng.
Ôn Noãn không cho phép, ra sức giãy dụa, nhưng anh dường như cố ý muốn làm ở chỗ này, sau lúc lâu cô cuối cùng cũng nghe theo anh, thân thể mềm mại dán vào người anh, hai tay ôm chặt cổ anh.