Ôn Noãn ngủ rất lâu, tận đến chín giờ tối mới tỉnh.
Hoắc Minh nghe thấy tiếng động thì đi từ ngoài vào, trong căn hộ ấm áp nho nhỏ anh cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi với quần tây thôi cũng
đẹp trai không thế tả.
Ôn Noãn đứng dậy, lặng lẽ cùng anh ăn cơm.
Gần ăn xong, cô mới nhẹ nhàng nói: “Đặt tên là Hoắc Tây đi, dù là con trai hay con gái thì đều dùng được.”
Hoắc Tây…
Hoắc Minh đưa tay vuốt ve mặt cô: “Rất dễ nghe! Vậy cứ đặt tên là Hoắc Tây đi!”
Ôn Noãn tiếp tục ăn cơm.
Đến khi ăn xong thì cô mới nói ra quyết định của mình: “Trước tiên cứ đăng ký kết hôn đi, đợi đứa nhỏ chào đời rồi hẵng tổ chức hôn lễ, lúc ấy cũng vừa dịp là mùa thu, Hoắc Minh, em rất thích mùa thu.”
Bây giờ thì cô nói cái gì mà anh chẳng đồng ý-
Có lẽ vì tuyết rơi, cũng có thể vì cô đang mang thai nên đêm nay vô cùng nhẹ nhàng dịu êm.
Ôn Noãn cầm ly sữa nóng, nhìn những bông tuyết nhỏ ngoài kia.
Hoắc Minh làm ố trên sô pha đế xử lý công việc, anh nghĩ sau này mình còn phải bận rộn hơn rất nhiều, xử lý xong vụ án thì còn phải chăm ôn Noãn sinh con nữa.
Phụ nữ sinh con đầu lòng thì luôn phải cấn
thận.
Lúc này điện thoại di động của anh vang lên, nhìn vào thì thấy là Kiều cảnh Niên gọi đến.
Vào đêm khuya, nhạc chuông điện thoại di động vô cùng chói tai.
Hoắc Minh không tránh ôn Noãn mà nghe máy luôn: “Chú Kiều, có chuyện gì vậy ạ?”
Vì sự việc trước đó nên mối quan hệ giữa hai nhà Hoắc Kiều có chút khó nói, không còn thân thiết như trước nữa nhưng vì mang ơn của Kiều Cảnh Niên, Hoắc Minh đối xử với ông ấy rất tốt.
Kiều Cấn Niên có chút xấu hố nói: “Minh, nửa tháng sau sẽ diễn ra phiên tòa thứ hai, chú hy vọng cháu có thế qua đó nói chuyện với luật sư bên kia trước ba ngày.”
Hoắc Minh cười cười: “Nói chuyện qua điện thoại thì cũng vậy thôi, thậm chí còn có thể tổ chức họp trực tuyến nữa mà!”
Kiều Cảnh Niên có chút không vui nói: “Minh, chú chỉ muốn cháu dành ra ba ngày thôi mà!”
Hoắc Minh nói thẳng với ông ấy: “ôn Noãn mang thai! Ngoài việc phải chăm sóc cô ấy thì cháu còn phải đến nhà họ Lục ở thành phố c một chuyến! Chú Kiều, chú có thế hiểu cho cháu chút không?”
Kiều Cảnh Niên sửng sốt
Ôn Noãn đang mang thai sao?
Ông ấy vẫn luôn cho rằng rằng ôn Noãn và Hoắc Minh sẽ không thể nào đi cùng nhau đến cuối đường, nào ngờ bọn họ lại tu thành chính quả chứ!
Kiều Cảnh Niên run giọng: “Con bé nhận nhà họ Lục rồi ư?”
Hoắc Minh khẽ ừ một tiếng.
Kiều Cảnh Niên cảm nhận được một vị tanh ngọt từ cố họng trào lên, ông ấy không thể chấp nhận được con của mình và Tiếu Mạn lại nhận thân nhà họ Lục, rõ ràng… rõ ràng ông ấy mới là cha ruột của ôn Noãn mà, vậy mà con bé lại chẳng chịu nhận ông ấy.