Hoắc Tổng Truy Thê

Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ bụng cô.

Anh cho rằng cô đang không vui cho nên không thèm đế ở trong lòng, dỗ dành: “Do trời nóng đấy! Em gọi dì Nguyễn ngủ cùng nhé! Ngoan, anh chỉ đi ba ngày!”

ôn Noãn ôm anh không bỏ, cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, em cứ cảm thấy sẽ có chuyện, em thật sự không thoải mái… Con ởtrong bụng đá mạnh cực kỳ.”

Hoắc Minh cười.

Anh khom lưng hôn một cái ở trên bụng cô: “Là con không ngoan hả?”

Ôn Noãn nhẹ nhàng xoa ấn da đầu anh: “Con bé chưa bao giờ như vậy!… Anh đừng đi được không? Em sợ xảy ra chuyện!”

Hoắc Minh ngồi dậy, hôn môi cô: “Còn không đi sẽ trễ chuyến bay mất! Ngoan, nghe lời!”

Ôn Noãn không chịu buông tay.

Anh nhẹ nhàng gỡ ngón tay cô ra, gỡ từng ngón tay một, cười dịu dàng: “Y như đứa con nít vậy, ba ngày sau anh nhất định sẽ quay về!”

Anh vẫn xách hành lý rời đi.

Ôn Noãn vẫn ngồi đó, ở giữa thời tiết mùa hè, toàn thân lạnh lẽo.

Cô định ngủ tiếp nhưng cả người nóng ran, không thoải mái… ôn Noãn dứt khoát ngồi dậy, cô cầm di động đi xuống lầu, kêu dì Nguyễn: “Mẹ!”

Dì Nguyễn và bảo mầu mới đi mua đồ ăn trở về, còn đang vừa nói vừa cười ở bên ngoài…

Nghe thấy tiếng ôn Noãn gọi bà, vừa mới

đáp lại.

Bên ngoài đột nhiên có âm thanh lớn vang lên, là tiếng nố, ngay sau đó chính là cát bay đá chạy, vô số mảnh vỡ thủy tinh, vô số bê tông cốt thép bay múa đầy trời…

10 giờ sáng, trong tuyến đường chính ở khu biệt thự xa hoa nào đó của thành phố B, ống khí ga rò rỉ nố mạnh.

Cây cối bị chia thành hai nửa, rơi rớt tan hoang.

Đường bị lật lên, hư hỏng hoàn toàn.

Ôn Noãn đang xuống lầu.

Một luồng xung kích mạnh mẽ ùa tới, cả người cô bị đấy bay đập mạnh vào vách tường phía sau lưng, trong nháy mắt kia eo cô như vỡ vụn, thế nhưng trong thời khắc nguy cấp đó, cô dùng tay bảo vệ bụng nhỏ theo bản năng.

Hoắc Tây…

Sóng xung kích mạnh khiến Ôn Noãn choáng váng trong giây lát.

Khi cô bình tĩnh lại.

Rất đau… Rất đau…

Đứa bé hình như cảm nhận được nguy hiểm nên động liên tục, thậm chí Ôn Noãn có thể cảm giác được đứa bé đang không ngừng rơi xuống.

Đứa bé sắp sinh non rồi!

“Mẹ! Thím Ngô!” Ôn Noãn cố gắng gọi tên của họ.



“Ôn Noãn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui