Hoắc Tổng Truy Thê

Trong phòng bệnh, Ôn Noãn im lặng đứng trước cửa sổ.

Từ sau khi sinh Tiểu Hoắc Tây, cô ít ngủ, cả ngày lẫn đêm đều đứng đấy.

Cô chờ bác sĩ đột nhiên đến nói với cô: “Đứa bé đã thoát khỏi nguy hiểm, có thể nuôi nấng bình thường.”

Biết rõ là hy vọng xa vời, nhưng cô vẫn khát vọng đêm ngày.

Chỉ có hai ngày mà cô đã gầy đến khó coi..

Kiều Cảnh Niên dẫn Kiều An tới, thấy Ôn Noãn gầy như vậy, trong lòng ông ấy áy náy: “Ôn Noãn, bố không phải cố ý, bố không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy! Kiều An cũng không ngờ đến, chúng ta đều hy vọng con sống tốt!”

Ôn Noãn cười khẽ.

Hy vọng cô sống tốt?

Từ khi Kiều Cảnh Niên xuất hiện, có lần nào ông ấy vì đứa con ruột này mà lo lắng đâu, nhưng ông ấy cứ luôn miệng nói cô là đứa con ruột duy nhất của ông ấy.

Ôn Noãn xoay người lại.

Cô gầy đi rất nhiều, vẫn xinh đẹp như cũ.

Nhưng trong mắt cô không có ánh sáng, cô gái dịu dàng lúc trước, giờ đây ánh mắt lại trầm lặng như một đầm nước đọng.

Ôn Noãn thản nhiên nói: “Biết tôi nghĩ gì về hai người không?”

Thân thể Kiều Cảnh Niên chấn động.

Ôn Noãn khẽ nói: “Trước đây tôi ngưỡng mộ ông, nhưng thời gian trôi qua khiến tôi nhận ra ông chỉ là một người phàm mắt thịt, ông cũng có tình riêng! Dáng vẻ của ông giống như là mang theo một đống rác rưởi liều mạng chào hàng muốn đưa cho người khác!… Đương nhiên, đây là ý nghĩ đơn phương của tôi! Lúc tôi yêu Hoắc Minh, tôi cảm thấy Kiều An là rác rưởi, nhưng đến khi tôi không yêu anh ấy, tôi mới biết Kiều An không phải rác rưởi mà cô ta là một thực phẩm rác, đối với chồng tôi mà nói dù rất ghê tởm nhưng vẫn thấy ngon miệng.”

Nét mặt Kiều Cảnh Niên thay đổi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An đều vặn vẹo.

Lúc này Lục Khiêm và Hoắc Minh vừa vặn đi tới cửa…

Ánh mắt Ôn Noãn dừng trên người Hoắc Minh, cười khẽ: “Hoắc Minh, mang theo rác của anh cút đi! Tôi nhìn các người thôi đã cảm thấy vô cùng ghê tởm!”

Lục Khiêm sờ mũi.

Kiều Cảnh Niên nghẹn ngào: “Ôn Noãn, đây không phải lỗi của Kiều An!”

Hoắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Chú Kiều, hai người đi đi! Sau này đừng tới nữa!”

Kiều An không cam lòng: “Hoắc Minh… Em không tin trong lòng anh không có em! Nếu như không có em tại sao anh lại bỏ cô ta, đến Anh Quốc kiện cáo giúp em?”

Kiều Cảnh Niên đánh cô ta một bạt tai.

Ông ấy đau xót nói: “Hoắc Minh là nể tình xưa nghĩa cũ, sao con có thể nghĩ vậy?”

Kiều An không bỏ cuộc.

Cô ta rục rịch, cô ta cảm thấy mình có thể thắng Ôn Noãn, hôm nay cô ta tới là muốn kích thích Ôn Noãn.

Nhưng Ôn Noãn không thèm để ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui