Cô quăng ra một tấm thẻ ngân hàng, cười khẩy: “Giả tạo vậy chi? Không phải cô muốn tiếp tục quyến rũ Hoắc Minh sao, tôi cho cô cơ hội… Trong này có hơn hai trăm ngàn, đối diện có một khách sạn năm sao, cô Kiều, số tiền này coi như là tôi gọi một tay vịn cho Hoắc Minh! Nếu như cô hầu hạ tốt, có lẽ sau khi chúng tôi ly hôn, cô có thể thay thế tôi.”
Kiều An muốn giả bộ đáng thương.
Ôn Noãn ném thẻ lên người cô ta: “Bây giờ cô có thể mang theo chồng tôi rời đi! Cút thật xa!”
Kiều An nhìn về phía Hoắc Minh.
Vẻ mặt Hoắc Minh tái nhợt, anh nhẹ nhàng thốt một từ: “Cút!”
Kiều An hoảng sợ.
Cô ta không ngờ Hoắc Minh đối với mình tuyệt tình như thế, cô ta cho rằng trong lòng anh ít nhiều gì cũng có cô ta.
Kiều Cảnh Niên đúng lúc lên tiếng: “Hoắc Minh, Kiều An…”
“Chú cũng cút đi!” Giọng Hoắc Minh càng lạnh lùng hơn.
Kiều Cảnh Niên sửng sốt.
Hoắc Minh luôn kính trọng ông ấy, sao lại… đối xử với ông ấy vậy chứ?
Hoắc Minh bị lời nói của Ôn Noãn đánh cho tơi bời, anh biết cô cố ý, cô biết rõ trong lòng anh cũng không thích Kiều An, nhưng cô vẫn nói những lời tổn thương, cô thật lòng muốn ly hôn với anh.
Anh chịu đựng đau xót, nói với Kiều Cảnh Niên: “Cái gì nên trả đều đã trả hết, sau này không cần gặp lại! Cháu sẽ nói với bố, sau này hai nhà Hoắc Kiều không liên quan gì nhau nữa!”
Kiều Cảnh Niên hoàn toàn sửng sốt, ông ấy vẫn không chịu đi.
Lục Khiêm bảo người đuổi bọn họ ra ngoài.
Ra bên ngoài, Lục Khiêm liếc mắt, Kiều Cảnh Niên bị người đè xuống đất.
Tay đánh đàn dương cầm bị đè xuống.
Lục Khiêm mang giày da bò, nhẹ nhàng giẫm lên, từ từ đè mạnh xuống…
Khuôn mặt ông ấy lạnh lùng.
Bàn tay này đã từng hấp dẫn cô em gái Lục Tiểu Noãn của ông ấy.
Bàn tay này đã từng khiến Ôn Noãn ngưỡng mộ khi còn bé.
Bàn tay này được sinh ra trên người một tên rác rưởi thì có ích lợi gì?
Kiều An sợ hãi kêu lên, nhưng đã sớm có người bịt chặt miệng cô ta lại… Bỗng dưng Lục Khiêm dùng sức.
Xương tay Kiều Cảnh Niên đã gãy.
“Tay của ông, đổi gân chân của Ôn Noãn, thanh toán xong xuôi! Sau này ông giống như Ôn Noãn, không thể đánh đàn dương cầm nữa!” .
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Lục Khiêm từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu kiên quyết: “Kiều Cảnh Niên, sau này nếu ông hoặc là đứa con gái hờ này của ông lại xuất hiện trước mặt Ôn Noãn một lần, thì tôi sẽ đánh một lần! Kiều Cảnh Niên, tôi cho ông biết, Trong mắt tôi ông là đồ bỏ đi!”
Ông ấy sẽ xem như em gái Lục Tiểu Noãn của mình mắt mù nên thích Kiều Cảnh Niên.
Cũng may, sau đó em ông ấy gả cho Ôn Bá Ngôn, còn dạy dỗ Ôn Noãn rất tốt!
Lục Khiêm làm xong chuyện tàn nhẫn rồi lau tay.
Lúc xoay người lại, thấy một cô gái mềm mại yếu ớt, che miệng như đang sợ hãi.
Lục Khiêm nhận ra đó là em gái Hoắc Minh, Hoắc Minh Châu.