Hoắc Minh gật đầu.
Thư ký Trương muốn nhìn Ôn Noãn một chút, cũng muốn hỏi đứa bé kia, nhưng vẫn liên tục đắn đo không hỏi ra lời.
Cô ấy cảm thấy đáng tiếc.
Hoắc Minh ký tên lên tài liệu, anh trông như ung dung bình tĩnh, chỉ khi khép tập tài liệu lại ảnh mắt anh lộ vẻ đau khổ cùng cực…
Thư ký Trương nói nhỏ: “Ở bên Ôn Noãn nhiều vào, lúc này cô ấy cần anh.”
Hoắc Minh cười rất nhạt.
Trên thực tế, Ôn Noãn không cần anh.
Rõ ràng thân thể của cô rất yếu, cô cần người chăm sóc, nhưng cô ngoại trừ tiếp nhận món ăn dinh dưỡng gia đình đưa đến, những thứ khác cô đều không cần, đương nhiên món ăn dinh dưỡng cô cũng chỉ ăn một hai ngụm.
Hoắc Minh cũng ở lại bệnh viện.
Mỗi ngày, chỉ khi hỏi thăm sức khỏe của Tiểu Hoắc Tây nửa tiếng, anh mới có thể nhìn thấy Ôn Noãn.
Anh đứng cùng một chỗ với cô, nhìn xem đứa bé.
Chỉ có khi đó, anh mới nhận thấy được họ vẫn là vợ chồng, anh mới cảm giác được Ôn Noãn vẫn là vợ của anh.
Nhưng Ôn Noãn không chịu nói chuyện với anh.
Cô chìm đắm trong thế giới của mình, không để ý tới bất kì ai khác.
Một tuần trôi qua, Ôn Noãn lại gầy đi một vòng.
Ngày bác sĩ tìm gặp anh, gọi anh vào văn phòng nói chuyện riêng.
Trên bàn đặt một tờ giấy kiểm tra sức khoẻ, chính là hôm qua Ôn Noãn kiểm tra cơ thể, phía trên một hàng mũi tên khiến Hoắc Minh thấy mà cũng giật mình, ngón tay anh hơi run rẩy giữ vuốt tờ giấy kiểm tra.
Bác sĩ chuyên khoa sản uy tín nhất có quan hệ mật thiết với nhà họ Hoắc.
Bà đi thẳng vào vấn đề: “Hoắc Minh, thân thể của vợ cậu thật sự không tốt, bởi vì bây giờ cô ấy quá lo nghĩ về đứa con, không chịu tiếp nhận dinh dưỡng!”
Cổ họng Hoắc Minh hơi căng: “Tôi sẽ thuyết phục cô ấy.”
Bác sĩ nhìn anh chăm chú, hồi lâu, bà nhẹ nhàng mở miệng: “Cô ấy bị trầm cảm sau sinh!”
Trầm cảm sau sinh…
Khuôn mặt Hoắc Minh trắng bệch.
Anh hiểu ý nghĩa các chữ này.
Nữ bác sĩ lớn tuổi vỗ vai của anh: “Tôi sẽ kê thuốc chống trầm cảm cho cô ấy, nhưng quan trọng nhất vẫn là nỗi khúc mắc của cô ấy… Minh, hãy ở bên cô ấy nhiều vào!”
Hoắc Minh gật đầu, đang muốn ngừng nói chuyện, Hoắc Chấn Đông gọi điện thoại đến, giọng căng thẳng: “Minh con mau qua đây! Đứa bé…không ổn lắm!”
Bệnh tình của Tiểu Hoắc Tây trở nên nguy kịch.
Chuyên gia sơ sinh ở bệnh viện đang dùng toàn lực để cứu giúp đứa bé.
Tất cả mọi người chờ trước cửa phòng cấp cứu, ngay cả dì Nguyễn cũng ngồi xe lăn tới đây, bà nắm lấy tay Ôn Noãn, muốn cho cô một chút hơi ấm.
Ôn Noãn vẫn cứ đứng đấy.