Hoắc Tổng Truy Thê

Ngồi nửa ngày.

Hoắc Minh nhìn mà đau lòng.

Anh rót cho cô một ly nước sôi, đặt ở trong tầm tay cô: “Ôn Noãn, nhìn con trong chốc lát nữa rồi nên nghỉ ngơi thôi em. Bé con cũng cần nghỉ ngơi.”

Ôn Noãn rất khó chịu với anh, anh vừa tới gần cô sẽ chặn lại theo bản năng.

Nước sôi đang để nguội vẫn còn nóng bỏng, đổ toàn bộ lên cánh tay của anh.

Một mảng da đỏ lên trong nháy mắt.

Thật ra rất đau nhưng Hoắc Minh lại như không cảm giác được, anh dịu dàng nói: “Anh đi xử lý vết thương! Anh nghỉ ngơi trước đi.”

Ánh mắt của Ôn Noãn dừng trên cánh tay anh.

Cô không nói gì, nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Hoắc Minh bị ánh mắt lạnh lùng của cô đâm vào, bây giờ đã không tìm được bất kỳ sự dịu dàng nào dành cho anh ở trong mắt Ôn Noãn, cô nhìn anh như đang nhìn một người xa lạ.

Nếu không phải vì Tiểu Hoắc Tây, cô sẽ không ở chung một phòng với anh.

Hoắc Minh rời đi trong sự hốt hoảng.

Anh yên lặng xử lý xong miệng vết thương, quay trở lại phòng bệnh.

Tóm lại anh không thể chịu đựng được sự lạnh lùng đó, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ sau lưng, giọng nói nghẹn ngào: “Ôn Noãn, em đánh anh, mắng anh cũng được nhưng em đừng lạnh lùng với anh như vậy!”

Ôn Noãn không tránh ra.

Bởi vì cô không có sức …

Cô biết anh vẫn muốn níu kéo tình cảm của bọn họ thế nhưng trong lòng cô, tình cảm của bọn họ đã chết từ lâu.

Ôn Noãn nhẹ nhàng quay đầu lại.

Trong đôi mắt cô đã mất đi ánh sáng, hoàn toàn không còn lại gì.

“Lúc tôi nói với anh, anh không để trong lòng.”

“Bây giờ… Không cần nữa!”

“Nếu anh không bay ra nước ngoài có lẽ cũng không thay đổi được gì, tôi vẫn sẽ bị thương, con vẫn cứ nằm trong phòng quan sát nhưng Hoắc Minh à… Không có một người phụ nữ nào có thể chịu đựng được việc chồng mình vì vụ kiện ly hôn của mối tình đầu, bỏ mặc chính mình! Hoắc Minh, anh vĩnh viễn không thể tưởng tượng được trong một giờ đó tôi đã phải chịu đựng như thế nào.”

Ôn Noãn đỏ mắt: “Lúc tôi gọi điện thoại, hẳn là anh vẫn chưa cất cánh, nếu lúc đó anh có thể trở về gấp chờ đứa nhỏ này sinh ra, chúng ta cũng sẽ không đi đến bước này!”

Ít nhất… Ít nhất Tiểu Hoắc Tây cũng được sinh ra trong tình yêu.

Mà không phải sinh ra trong tình huống khó xử như vậy!

Cô làm sao có thể tha thứ cho anh?

Cô… không thể nào tha thứ!

Ôn Noãn nói xong lại xoay người, lẳng lặng nhìn Tiểu Hoắc Tây.

Đứa trẻ nho nhỏ, nhăn dúm kia vẫn nhắm chặt đôi mắt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui