Hoắc Tổng Truy Thê

Có phải con bé đang rất đau đớn, đúng không?

Hoắc Minh nhẹ giọng mở miệng: “Ôn Noãn, anh xin lỗi!”

Anh cũng chỉ có thể nói xin lỗi!



Tình hình của Tiểu Hoắc Tây quả thật không ổn!

Cuối cùng bác sĩ vẫn tìm tới Hoắc Minh, nói riêng cho anh biết tin tức này: “ Ngài Hoắc … Xác suất tồn tại của trẻ sơ sinh hiện tại không tới 5%! Chúng tôi mời ngài lại đây là muốn hỏi xem quyết định của ngài.”

5%…

Hoắc Minh mặt cắt không còn giọt máu.

Một lát sau, anh cắn chặt hàm răng: “Tôi và vợ tôi đều không muốn từ bỏ.”

Bác sĩ nhìn anh chăm chú, một lát sau mới mở miệng: “Tôi vẫn muốn nói với ngài Hoắc, tình hình của bà Hoắc cũng không ổn chút nào. Hiện tại cô ấy đang có chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng, nếu cô ấy vẫn tiếp tục không ngủ không nghỉ chờ mong hy vọng như vậy… Kết quả có thể sẽ khiến hệ thần kinh của cô ấy bị tổn, tạo nên hậu quả không thể thay đổi!… Nói cách khác, có thể cả đời cô ấy sẽ bị bệnh trầm cảm quấn lấy!”

Hoắc Minh từ từ nắm chặt tay.

Bác sĩ khó khăn mở miệng: “Chỉ trừ khi đưa cô ấy thoát khỏi hoàn cảnh này! Ngài Hoắc, ngài hiểu ý của tôi chứ?”

Hoắc Minh hiểu.

Một ngày Tiểu Hoắc Tây còn tồn tại đối với Ôn Noãn mà nói chính là một ngày bị tra tấn.

Đối với anh mà nói lựa chọn này không giác gì phải chọn người lớn hay chọn đứa bé.

Hoắc Minh không muốn từ bỏ bất kỳ ai!

Anh muốn Ôn Noãn, anh cũng muốn con gái của bọn họ tồn tại…

Anh lặng im một hồi lâu, nhẹ giọng mở miệng: “Tôi muốn con của tôi tồn tại! Tôi cũng muốn vợ tôi được khỏe mạnh… Cho nên tôi yêu cầu tất cả mọi người phối hợp hết sức!”

Hoắc Minh từ từ nói ra quyết định của mình, bác sĩ ngơ ngẩn.



Bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Hoắc Minh tìm tới Lục Khiêm.

Lục Khiêm đang làm việc, cúi đầu nhíu chặt mặt.

Hoắc Minh đứng ở trước cửa gọi một tiếng: “Cậu!”

Lục Khiêm giương mắt nhìn anh, sau đó lại châm chọc mỉa mai: “Ai là cậu của cậu?”

Hoắc Minh đã quen.

Anh đi thẳng vào bên trong, nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt Lục Khiêm.

Lục khiêm cười lạnh: “Cái quỳ của luật sư Hoắc tôi không nhận nổi! Như thế nào, lại làm chuyện gì mà cần phải quỳ xuống xin lỗi vậy?”

Hoắc Minh thuật lại lời bác sĩ nói cho ông ấy nghe.

Ban đầu Lục Khiêm đã lo lắng cho thân thể Ôn Noãn, nghe xong tâm trạng càng trở nên nặng nề.

Ông ấy hỏi Hoắc Minh: “Cậu định làm gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn tháo ống của con ruột của cậu sao, cậu có thể tàn nhẫn đến vậy sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám làm như vậy, tôi sẽ giết chết cậu!”

Hoắc Minh bình tĩnh nói ra tính toán của mình.

Không khí lập tức đọng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui