Ôn Noãn không lên tiếng.
Cô sửng sốt một lúc rồi rơi vào trạng thái hoảng hốt.
Đúng vậy, đã ly hôn rồi còn hỏi dự định của cô, cô tất nhiên sẽ không nói gì.
Mọi thứ đã kết thúc.
Ôn Noãn đứng dậy, cô gọi Tiểu Bạch đến, đeo dây thừng cho nó, lúc cô rời đi còn nhỏ giọng nói: “Em đi đây!”
Hoắc Minh vẫn ngồi trước bàn ăn.
Anh rất muốn tiến cô đi, nhưng anh sợ bản thân không nỡ buông tay.
Anh nhìn thẳng vào dáng vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh của cô, tự nhủ như vậy sẽ tốt cho cả hai, cuối cùng, anh quay mặt đi, giọng nói khàn khàn: “Xe của cậu em ở dưới tầng!”
Ôn Noãn rũ mắt xuống, ừm một tiếng.
Kết thúc…
Lúc tay cô cầm vào nắm cửa, Hoắc Minh đột nhiên nói: “Ôn Noãn, cho dù em có tin hay không tin, anh yêu em!”
Ôn Noãn hơi cứng lại.
Đầu ngón tay của cô chạm vào tay nắm cửa kim loại, cô cắn răng mở ra.
Ánh mặt trời tươi sáng ở bên ngoài.
Xe của Lục Khiêm đậu ở bên dưới, ông ấy tự mình đến đón cô.
Ngồi vào trong xe, cô vẫn luôn không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe…
Lục Khiêm mỉm cười: “Thế nào, con không nỡ rời xa tên khốn kia sao?”
…
“Không có!”
…
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm: “Đúng rồi, hôm nay tên khốn kia đã rời khỏi tòa án, mãi mãi rời khỏi giới luật sư!”
Ôn Noãn rõ ràng có hơi giật mình.
Lục Khiêm mỉm cười: “Nếu như không để ý thì cứ đi về phía trước!”
Cảm xúc của Ôn Noãn chập chùng.
Hoắc Minh, anh muốn làm gì?
Vào ngày chúng ta ly hôn, anh rời khỏi giới luật sư, sẽ không bao giờ trở thành luật sư nữa, anh muốn nói gì?
Ôn Noãn quyết định không muốn.
Khi chúng ta chia tay, không nên quan tâm đến nhau nữa.
…
Ôn Noãn rời đi, Hoắc Minh ngồi một mình trong căn hộ.
Xung quanh đều trống rỗng.
Anh vô cùng im lặng.
Anh biết Ôn Noãn chuẩn bị ra nước ngoài, Lục Khiêm đã giúp cô làm hộ chiếu đi Thụy Sĩ, đi ba năm.
Một lần đi rất nhiều năm.