Những ngón tay của Hoắc Minh run rẩy.
Bé Hoắc Tây mở to đôi mắt sáng ngời nói: “Mẹ gọi người đó là Khương Duệ!”
Hoắc Minh:…
Anh ném chiếc điện thoại sang một bên, âm thầm tức giận.
Hoắc Tây thoải mái trở mình trong lòng anh…
…
Hoắc Minh chịu cơn ghen suốt cả đêm.
Sáng sớm Ôn Noãn đến đón Hoắc Tây, thái độ của Hoắc Minh vẫn luôn bình tĩnh, không hỏi về Hạ Du.
Nếu anh không nhắc tới, Ôn Noãn cũng sẽ không nói tới.
Cầm lấy chiếc vali nhỏ mà người giúp việc đã thu xếp, cô nhìn Hoắc Minh trên ghế sô pha, nhẹ giọng nói: “Tối mai em sẽ đưa nó về!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào tạp chí tài chính, khá lạnh lùng.
Ôn Noãn cảm thấy anh giống như bị rối loạn nội tiết nên cô không để ý, lúc cô chuẩn bị rời đi, anh lại ngăn cô lại.
Hoắc Minh bảo Hoắc Tây lên xe trước, anh chỉ vào ghế sô pha đối diện: “Anh có chuyện muốn hỏi em!”
Ôn Noãn đưa hành lý cho người giúp việc.
Người giúp việc khôn ngoan dẫn bé Hoắc Tây lên xe trước, khi phòng khách trở nên yên tĩnh, Hoắc Minh thản nhiên nói: “Nghe nói em vẫn còn liên lạc với Khương Duệ!”
Ôn Noãn không ngạc nhiên khi anh biết chuyện này.
Bé Hoắc Tây chính là gián điệp mà.
Thực ra Khương Duệ gọi điện cho cô để hỏi về chuyện của Khương Sinh
Hơn nữa, Chu Mộ Ngôn hợp tác với Khương Duệ, cô là chủ, hai người có chút quan hệ là chuyện bình thường, hơn nữa Khương Duệ hình như cũng có bạn gái ở thành phố H.
Nhưng Ôn Noãn sẽ không giải thích nhiều như vậy với anh.
Ôn Noãn ậm ừ, trực tiếp hỏi: “Anh sẽ không can thiệp nữa chứ?”
Hoắc Minh nhìn cô hồi lâu, chợt mỉm cười: “Đương nhiên không, chúng ta là vợ chồng cũ!”
Anh chắc chắn không muốn gây thêm rắc rối với cô nên nhanh chóng đổi chủ đề: “Mà này, Minh Châu đã liên lạc với em chưa?”
“Minh Châu?”
Hoắc Minh châm một điếu thuốc rồi dập đi: “Con bé bỏ đi đã hai năm rồi!”
Ôn Noãn ngạc nhiên.
Trong suy nghĩ của cô, Hoắc Minh Châu vẫn luôn mềm yếu và ngây thơ, sao có thể chạy trốn suốt hai năm?
Nhìn vẻ mặt của cô, Hoắc Minh biết cô không biết.
Anh cười nhẹ: “Có thời gian thì theo anh về một chuyến, bố mẹ anh… bố mẹ anh nhớ em lắm! Dẫn theo Hoắc Tây về cho họ xem nhé.”
Ôn Noãn cầm chiếc cốc, cô cảm thấy không thích hợp.
Hoắc Minh cũng biết cô đang nghĩ gì, anh nhìn cô: “Em là mẹ của Hoắc Tây! Cho dù làm khách cũng rất bình thường!”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Được, có thời gian tôi sẽ đến thăm bác trai bác gái!”
Hoắc Minh nghe vậy cảm thấy phấn khích.
Anh không cưỡng ép.