Hoắc Tổng Truy Thê

Khi Ôn Noãn đi vào, Hoắc Minh đang ngồi cuối giường hút thuốc.

Anh chống một tay lên giường, một tay kẹp điếu thuốc, đường nét góc cạnh nổi lên rõ ràng, vô cùng nam tính… Nhìn thấy Ôn Noãn đi vào, đôi mắt đen híp lại: “Có dao cạo râu không?”

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Chỗ tôi không có cái này!”

Anh chậm rãi thở ra một làn khói rồi vươn tay ra: “Đưa đồ cho anh!”

Ôn Noãn không chút nghi ngờ, đưa đồ dùng vệ sinh cá nhân cho anh nhưng Hoắc Minh không nhận mà lại nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng kéo Ôn Noãn ngã thẳng xuống giường.

Sau đó, một thân hình nóng như lửa đè lên…

“Hoắc Minh!”

Ôn Noãn rất bực bội nhưng cô lại không dám lớn tiếng, sợ đánh thức Tiểu Hoắc Tây cách vách.

Hoắc Minh nắm lấy bàn tay không an phận của cô, một tay giữ chặt cuối giường, tay còn lại dập tắt điếu thuốc. Sau đó trong tay anh có thêm một đồ vật nhỏ.

Ôn Noãn mệt mỏi nằm trên giường, mái tóc dài màu trà xõa ra, khuôn mặt nhỏ trắng nõn.

Hoắc Minh buông tay cô ra, nhưng càng dùng sức bao bọc lấy cô, thực sự Ôn Noãn cũng không dám cử động khi tiếp xúc với nhau như vậy.

Trong tay anh có thêm thứ gì đó, anh vụng về đeo nó lên cho cô.

Chính là đôi bông tai ngọc trai kia.

Động tác của Hoắc Minh không thành thạo, không cẩn thận chọc vào thịt trên tai Ôn Noãn, cô cắn môi, hừ nhẹ: “Làm tôi đau rồi! Hoắc Minh, anh có biết làm không?”

Lời nói không rõ ý tứ như vậy, làm ánh mắt anh thâm trầm.

Nếu không phải nghĩ tới tâm trạng của cô, lúc này anh đã sớm thỏa mãn dục vọng của mình, chiếm hữu cô rồi.

Động tác của Hoắc Minh nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí đeo bông tai cho cô.

Sau khi đeo xong, anh khàn giọng nói: “Còn nhớ lần đó ở khách sạn, chúng ta làm xong thì em đi trước, nhưng một chiếc bông tai của em rơi ở cuối giường, chính là kiểu dáng như này… Ôn Noãn, em đeo cái này đẹp vô cùng!”

Thật sự Ôn Noãn không biết nói gì.

Nhớ lại chuyện cũ, anh cũng có thể thêm mắm dặm muối, nói ra một cách cực kỳ gợi tình!

Thật sự Hoắc Minh rất nhớ cô.

Mặc dù thiếu kiên nhẫn nhưng anh vẫn không muốn bỏ qua cơ hội tối nay.

Anh rất bận rộn, bình thường lại không dám quá phận, hiện giờ cô lại ở dưới thân anh, anh cũng không dám lỗ mãng quá mức! Anh cúi người xuống, vùi mặt vào cổ cô, nhẹ giọng hỏi: “Ôn Noãn, lâu như vậy rồi, anh không làm em vui chút nào sao?”

Ôn Noãn đẩy anh ra nhưng không được.

Cô khẽ cắn môi, sau đó quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi không đùa với anh! Quả thật điều kiện của anh là tốt nhất, chúng ta còn có nền tảng tình cảm trong quá khứ, hiện giờ còn có Hoắc Tây, nhưng… Hiện giờ tôi chỉ muốn chăm sóc Hoắc Tây thật tốt, những thứ khác thật sự không muốn nghĩ tới.”

Khi cô nói, khóe mắt ướt át, đuôi lông mày xanh nhạt bắt mắt hơn bình thường.

Vô cùng hấp dẫn!

Hoắc Minh không kìm lòng được chạm vào nơi đó, ngón tay thon dài thăm dò từng chút một, cọ xát tới mức gần như Ôn Noãn không chịu nổi, giọng nói yếu ớt như bị bỏng: “Hoắc Minh…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui