Hoắc Minh dỗ cô bé, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Vô tình, cũng hơi thiếu kiên nhẫn đối với Kiều Cảnh Niên.
Kiều Cảnh Niên khẽ giật mình.
Ông ấy không biết sẽ như vậy, ông ấy chỉ muốn tặng món đồ chơi cho đứa trẻ.
Hoắc Chấn Đông cũng rất đau lòng, lạnh nhạt nói: “Ông không biết nên tôi không trách ông! Cảnh Niên… Về đi, về sau đừng quấy rầy Ôn Noãn nữa, đứa trẻ này đã chịu khổ đủ rồi, để con bé sống yên ổn đi!”
Kiều Cảnh Niên thất thểu rời đi.
Khi bước tới cửa, bà cụ Kiều không khỏi phàn nàn: “Chỉ là một vết xước nhỏ thôi cũng làm ầm ĩ lên! Ánh mắt của Hoắc Minh như thể muốn nuốt sống con vậy!”
Bà Kiều cũng nói: “Đứa trẻ đó quá yếu ớt rồi!”
Kiều Cảnh Niên không nói gì.
…
Trong phòng khách lớn của nhà họ Hoắc.
Người vừa rời đi, Hoắc Chấn Đông đã ôm Tiểu Hoắc Tây hôn lấy hôn để, lòng đau như cắt: “Hoắc Tây của chúng ta còn đau không?”
“Đau!” Khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tiểu Hoắc Tây nhăn lại: “Ông nội, thổi.”
Nhân vật có tiếng như Hoắc Chấn Đông nắm lấy bàn chân nhỏ rồi đau lòng mà thổi nhẹ.
Cuối cùng thì cô bé cũng đã được dỗ cho tươi cười.
Hoắc Chấn Đông ôm cháu gái, nói với Ôn Noãn: “Đứa trẻ này có ngoại hình rất giống con! Nhưng tính tình thì giống hệt Hoắc Minh!”
Khi nói điều này, vẻ mặt ông tràn đầy niềm tự hào.
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Nhưng trong lòng cô lại lo lắng.
Hoắc Minh nắm tay cô, nhỏ giọng nói: “Hoắc Tây thuộc nhóm máu gấu trúc, lại mắc chứng rối loạn đông máu, anh là trực hệ không thể truyền máu, loại máu này cũng rất hiếm trong ngân hàng máu, nên Hoắc Tây được chăm sóc đặc biệt hơn những đứa trẻ bình thường.”
Anh không giải thích rõ ràng, nhưng Ôn Noãn biết.
Trong hai người họ, sẽ có người phải hy sinh sự nghiệp để đồng hành cùng Tiểu Hoắc Tây.
Cô khẽ ừ.
Bà Hoắc cảm thấy chủ đề này quá nặng nề, liếc nhìn con trai rồi gọi Ôn Noãn đi đến vườn nhỏ uống trà.
Trong phòng khách lớn chỉ còn lại ba ông cháu!
Hoắc Chấn Đông ôm Tiểu Hoắc Tây rồi nhìn con trai: “Hoắc Minh, con nghĩ thế nào? Hai người định để cho cục cưng Hoắc Tây của bố không danh không phận sao?”
Hoắc Minh cười: “Bố, việc này phải trải qua một quá trình chứ? Giờ con cũng đâu thể nào bắt ép Ôn Noãn đến văn phòng đăng ký kết hôn được! Hơn nữa, bây giờ chúng con đang sống cùng nhau, khá tốt đấy!”
Tiểu Hoắc Tây thì thầm: “Mẹ vẫn ngủ chung với con!”
Hoắc Minh:…
Hoắc Chấn Đông trừng mắt: “Con còn nhìn Hoắc Tây như vậy à?”
Ông cúi đầu, dùng giọng trìu mến nói với cháu gái nhỏ: “Để ông nội trị hai người họ!”