Hoắc Tổng Truy Thê

Ôn Noãn thấp giọng hỏi: “Anh đồng ý không?”

Hoắc Minh nhéo vào eo thon của cô: “Sao em không đi hỏi bố mẹ anh? Chắc em cho rằng anh dề nói chuyện hơn nên trước hết phải cổ gắng dụ dỗ anh rồi mới đế anh thuyết phục bố mẹ, đúng không?”

Ôn Noãn không phủ nhận, cô từ từ áp mặt mình vào mặt anh.

Mặt của Hoắc Minh rất nóng…

Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng hỏi: “Em đang nói giúp cho cậu em, hay đang cầu xin vì Minh Châu?”

ôn Noãn lắc đầu.

Cô ôm lấy vai anh, giọng nói nhẹ nhàng lại dịu dàng: “Không vì ai cả! Em chỉ vì Thước Thước!”

Hoắc Minh không nói gì.

Ôn Noãn thật sự rất thông minh, cô biết anh đang nghĩgì.

Quả thực bây giờ anh đang tức giận với cả Minh Châu và ông già đó, người duy nhất anh cảm thấy đau lòng chính là đứa bé đó, cô nhẹ nhàng lôi đứa bé ra, điều này chứng tỏ đã nắm trọn tám tư của anh.

òn Noãn ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, chủ động hôn anh nhẹ nhàng: “Dù thế nào đi nữa, hãy cho Thước Thước sự tôn nghiêm lớn nhất được không? Thằng bé nhất định sẽ phải lớn lên ở nhà họ Hoắc, dù thế nào cũng phải đi học, cưới vợ sinh con.”

Cô rất giỏi ăn nói, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thằng bé cũng có quan hệ máu mủ với anh.”

Hoắc Minh chợt khẽ cười.

Anh ôm cô vào lòng, tựa đầu vào trán cô: “Nhưng thằng bé trông rất giống tên khốn đó.”

Ôn Noãn không phản bác.

Cô hôn anh dịu dàng, làm anh mềm lòng bằng sự dịu dàng nữ tính.

Hoắc Minh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, vuốt ve lên xuống, trầm giọng nói: “ôn Noãn, em định dùng thân thế của mình để giải quyết chuyện này sao? Đế anh nói cho em biết, cho dù tối nay chúng ta có làm tình đi chăng nữa, sau khi ra khỏi giường thì những việc anh phải làm đều không sót một việc nào cả!…Hơn nữa, anh mong rằng chúng ta có thể thực sự hòa giải, cuộc sống hôn nhân của chúng ta sẽ là hai bên tự nguyện, diễn ra một cách tự nhiên, chứ không phải vì ai khác… Chỉ vì chúng ta muốn đối phương.”

Ôn Noãn ngừng trêu chọc anh.

Cô tựa vào vai anh, cảm nhận hơi ấm ở cổ anh, nghe nhịp tim anh đập dồn dập, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, có vẻ như khả năng kiềm chế của anh đã giỏi hơn rất nhiều!”

Đôi mắt anh sâu thẳm, không tán thành cô.

“Ôn Noãn… Em là vợ anh, anh muốn tôn trọng em! Anh muốn khiến cho em thật sự thoải mái, khiến em cảm thấy mổi phút mỗi giây bên anh đều xứng đáng đế gợi nhớ!”

Ôn Noãn không thế nghe tiếp nữa.

Không phải anh đang tức giận sao, đâu ra nhiều lời gợi tình như thế?

Cô đứng dậy từ trên đùi anh, lặng lẽ chỉnh lại

bộ đồ ngủ, nhưng Hoắc Minh kéo cô lại, hôn cô say đắm, hôn cô một lúc lâu, anh mới thấp giọng nói: “Tối nay ngủ ở phòng ngủ chính nhé!”

ỏn Noãn không từ chối.

Chủ yếu là vì cô đoán chắc tối nay anh không có tâm trạng đế làm gì cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui