Hoắc Minh nhìn em gái mình: “Minh Châu, em thấy sao?”
Hoắc Minh Châu bình tĩnh nhìn Lục Khiêm.
Lục Khiêm cũng nhìn về phía cô ấy.
Trong lòng cô ấy hiểu rõ, vì đứa nhỏ này, ông sẽ không thể nào làm khác đi, phá vỡ mối quan hệ giữa hai nhà… Khi hai bên gia đình đều đã đồng ý, ông sẽ sẵn sàng cưới cô ấy.
Nhưng cô ấy không muốn!
Tại sao cô ấy phải đồng ý chuyện này?
Khóe môi Hoắc Minh Châu khẽ động, Lục Khiêm đoán ra được cô ấy đang muốn nói gì, bèn cướp lời trước: “Chúng ta nói chuyện riêng trước đã!”
Hoắc Minh Châu nhìn về phía anh trai.
Hoắc Minh uống một ngụm trà, cười nhạt: “Nói chuyện riêng trước đi! Ông ấy cũng không ăn em được đâu, dù sao giờ ông ấy cũng lớn tuổi rồi, có muốn cũng chưa chắc làm nổi!”
Miệng của anh thật là vừa bẩn vừa ác.
Hoắc Minh Châu đồng ý.
Quả thật có một số việc không tiện nói với người lớn…
Hai người nói chuyện ở cạnh chậu hoa nhỏ trong phòng khách.
Hoắc Minh Châu đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía ông ấy, nhỏ giọng nói: “Tôi có thai từ lần cuối ấy! Sau khi chúng ta chia tay tôi mới biết chuyện này!”
Lục Khiêm chăm chú nhìn bóng dáng cô.
Ông nhẹ nhàng lắc đầu: “Em nói dối, Minh Châu! Em đã biết từ trước khi chúng ta chia tay rồi đúng không?”
Hoắc Minh Châu khẽ hít vào một hơi.
Cô ổn định lại tâm trạng, sau đó mới nói: “Đúng là chẳng có chuyện gì có thể giấu được ông Lục đây nhỉ! Đúng vậy, tôi biết chuyện này tối hôm chúng ta chia tay! Tôi định báo cho ông biết, thế nhưng lúc đó ông lại bảo chúng ta không thích hợp.”
Thật ra không cần ông phải nói ra, cô và ông cũng không thể bên nhau được.
Cô không phải là người không có phẩm giá.
Ông Lục có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, người nào người nấy đều quyến rũ thướt tha, mà cô chỉ là một con nhóc, làm sao có thể chiếm được trái tim ông? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Hoắc Minh Châu xoay người lại, cười nhạt: “Chị dâu từng nói với tôi thế này, nếu không có tất cả thì chị ấy sẽ không cần! Bây giờ chị chịu ở bên cạnh anh cả chỉ là vì Hoắc Tây mà thôi, dù sao Hoắc Tây cũng còn nhỏ, cần được quan tâm chăm sóc nhiều hơn, cần có một người bố… Nhưng ông Lục à, Thước Thước từ nhỏ đã không có bố rồi, thằng bé cũng rất khỏe mạnh, chúng ta cũng không cần vì thằng bé mà phải miễn cưỡng ở bên nhau!”
Cô đã lý trí hơn rất nhiều so với trước đây: “Nếu ông muốn gặp thằng bé, lúc nào cũng có thể đến thành phố B, tôi sẽ không cản hai người.”
Nhưng nếu bắt cô mang Thước Thước đến thành phố C, tuyệt đối không được.
Đời này, hai người họ sẽ không bao giờ quay lại thành phố C.
Hoắc Minh Châu nói rất nhiều.
Nhưng Lục Khiêm không nói gì, chỉ ngồi trên sô pha hút thuốc.