Hoắc Tổng Truy Thê

Hôm nay Hoắc Minh đặc biệt hào phóng, mời Khương Duệ và bạn gái lại gộp bàn ngồi chung… Ôn Noãn cũng phục anh luôn, nhìn anh bình tĩnh bàn luận cổ phiếu tài chính với Khương Duệ, sau đó còn hẹn nhau ra ngoài hút thuốc.

Bạn gái Khương Duệ hâm mộ nói: “Tình cảm của mọi người tốt thật đó!”

Ôn Noãn cười nhạt.

Cô cũng không quen thân lắm với bạn gái của Khương Duệ, cũng không muốn làm thân, phát triển tình bạn giữa các cô gái gì đó với cô ấy…

Cô hiểu Hoắc Minh rất rõ!

Nếu thật lòng nghĩ cho Khương Duệ, vậy thì duy trì khoảng cách với cậu ta là cách tốt nhất.

Bên ngoài nhà hàng Pháp.

Hai người đàn ông bình tĩnh ôn hòa đứng hút thuốc cạnh nhau sau nhiều năm.

Hoắc Minh vỗ nhẹ vai Khương Duệ: “Bạn gái không tệ nhỉ!”

Khương Duệ ngẩng đầu từ từ phun ra một ngụm khói thuốc, nhạt nhẽo cười: “An ủi kẻ thất bại đấy à?”

Cậu ta quay đầu, nhìn chằm chằm Hoắc Minh: “Lúc trước khi em đi thành phố H, dự án làm ăn đầu tiên có phải là do anh âm thầm giới thiệu không?”

Hoắc Minh không trả lời.

Anh lẳng lặng hút thuốc, lâu thật lâu sau mới chua xót đáp: “Lúc đó bởi vì em, Ôn Noãn mới hận anh đến vậy! Cô ấy thật sự xem em là bạn bè!”

Đến tận giờ phút này, Hoắc Minh vẫn còn để ý đến chuyện đó.

Thật ra anh biết, Ôn Noãn chưa từng thích Khương Duệ. Nhưng mỗi lần Khương Duệ ở bên cạnh bầu bạn với cô, đều là mớ bòng bong do Hoắc Minh tạo ra, người anh nên trách phải là chính bản thân anh mới đúng.

Vì thế anh đã bồi thường cho Khương Duệ.

Khương Duệ hút xong điếu thuốc, ném xuống đất rồi dập tắt.

Hoắc Minh đã dạy cho cậu ta một điều, người theo đuổi mà không có năng lực, là một loại gánh nặng đối với phụ nữ.

Cậu ta trở về lại nhà hàng.

Hoắc Minh nhìn theo bóng dáng cậu ta, bỗng cảm thấy Khương Duệ rất giống với mình của nhiều năm trước.



Cơm nước xong, mọi người lịch sự chào nhau ra về.

Trên đường về nhà, Ôn Noãn vẫn không nói gì.

Hoắc Minh ngại Tiểu Hoắc Tây đang ở trên xe nên cũng không nói gì, chỉ dám nhịn xuống.

Khi xuống xe, Tiểu Hoắc Tây đã ngủ quên.

Hoắc Minh ôm nhóc con vào lòng rồi xuống xe, vẻ mặt đầy vẻ dịu dàng, Ôn Noãn đi sau anh.

Rốt cuộc cũng về đến phòng.

Hoắc Minh đặt cô bé xuống giường, Ôn Noãn thay ra bộ đồ ngủ thoải mái cho cô bé, sau đó cúi xuống lau tay chân cho bé con.

Hoắc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô từ phía sau, áp cơ thể vào tấm lưng thon gầy của cô: “Chúng ta nói chuyện nhé, được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui