Hoắc Tổng Truy Thê

Hoắc Minh châm điếu thuốc.

Thuốc lá kẹp ở giữa những ngón tay thon dài của anh, không động đậy, cũng đã là một bức tranh trông rất đẹp.

Mặt anh không chút cảm xúc nhìn Kiều An: “Nếu như không phải cô náo loạn kiếm đường chết, muốn nhảy lầu từ Tây Á, tôi sẽ không gặp mặt cô! Kiều An… tôi không muốn nói quá khứ của chúng ta ai đúng ai sai, tôi chỉ muốn nói, sau này đừng dây dưa không rõ nữa!”

Đôi môi Kiều An run rẩy: “Em nhảy từ đây xuống, anh cũng không quan tâm sao?”

Cô ta điên cuồng: “Anh sẽ không bỏ mặc em! Anh yêu em!”

Giọng Hoắc Minh vô cùng lạnh nhạt: “Kiều An, tôi tính sẽ luôn hết lòng quan tâm giúp đỡ cô! Nếu như… cô cố chấp muốn nhảy xuống từ nơi này, như vậy nhân viên bảo vệ ở đây trong vòng một phút sẽ mang xác của cô tới một hẻm nhỏ tăm tối, chờ người trong nhà đến nhận, về phần máu trên đất, cũng sẽ được rửa sạch rất nhanh!”

Anh nói đến đây, giọng điệu vẫn bình tĩnh.

Trong mắt của anh, không chút lưu luyến với quá khứ!

Hoắc Minh đưa tay, nhẹ nhàng hút một hơi thuốc.

Ở khoảnh khắc này anh hiểu rõ, anh thích một người con gái như Ôn Noãn, mãi mãi không bao giờ vì tình cảm, vì người đàn ông mà tổn thương bản thân, tổn thương người khác.

Cho dù có lúc anh tức đến mức ngứa miệng, nhưng chính là anh không nhịn được đuổi theo cô.

Khi bước sang cái tuổi ba mươi, anh khẳng định Ôn Noãn chính là người phụ nữ sẽ cùng anh đi hết quãng đời.

Kiều An cười.

Giọng cô ta nhẹ nhàng: “Minh, tất cả mọi thứ của anh vẫn luôn hấp dẫn em! Làm sao bây giờ, em không muốn tặng anh cho ai khác chút nào!

Ôn Noãn sẽ lập tức đến đây và nhìn thấy chúng ta lại gặp nhau, anh nói cái này có kích thích cô ta không chứ? Hay cô ta vẫn sẽ lại dịu dàng ngoan ngoãn rúc trong lòng anh, để anh hôn?”

Hoắc Minh ngồi không nhúc nhích, vẻ mặt khẩn trương.

Lúc này, cửa lớn phòng làm việc bị đẩy ra, Ôn Noãn đứng trước cửa.

Kiều An cười rạng rỡ hơn: “Ôn Noãn, lại gặp nhau rồi!”

Ôn Noãn chậm rãi bước đến.

Cô đi đến trước mặt Kiều An, lời nói nhẹ như mây bay: “Đúng, lại gặp nhau rồi! Cô Kiều gọi điện thoại cho tôi muốn bảo tôi chứng kiến chuyện gì?”

Kiều An khẽ giật mình.

Sau đó cô ta hơi hất cằm lên nói: “Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, Minh vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ mặc tôi! Chúng tôi gặp nhau, tôi không tin trong lòng cô không có chút cảm giác nào!”

Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt: “Là của tôi, anh ấy chỗ nào cũng nhớ đến tôi! Không phải của tôi, lúc cô sống ở Anh Quốc anh ấy sẽ đi tìm cô!”

Kiều An đứng hình.

Cô ta không ngờ thế mà Ôn Noãn không để bụng.

Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh, nhẹ nhàng nói: “Kiều An, cô luôn cảm thấy hai người chính là nhớ mãi không quên! Thế nhưng Hoắc Minh trải qua những việc kia với tôi, đã sớm thay thế quá khứ của cả hai! Anh ấy chưa chắc mãi mãi là của tôi, nhưng… đã sớm không thuộc về cô!”

Sắc mặt Kiều An trắng bệch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui