Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Chơi thêm hai năm? Con nghĩ mình còn trẻ lắm có đúng không hả? Hơn nữa… Kết hôn thì trì hoãn niềm vui của con hay sao?”
Hoắc Minh sờ sờ mũi.
Trái lại Ôn Noãn lại chủ động nói: “Đợi Hoắc Tây lớn hơn chút nữa đi ạ!”
Hoắc Chấn Đông gật đầu: “Đây mới giống câu trả lời này! Nào có giống như con, suốt ngày miệng chó không mọc được ngà voi, cứ tưởng chuyện làm người ta bực mình là thú vị lắm, cũng chỉ có Ôn Noãn mới sẵn lòng nhịn con!”
Một cuộc trò chuyện khiến tất cả mọi người cùng bật cười.
Tâm trạng của Ôn Noãn cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Đến khi quay lại xe, Hoắc minh nắm tay Ôn Noãn, nhẹ nhàng hỏi: “Bao giờ em mới chịu kết hôn với anh?”
Tiểu Hoắc Tây ở phía sau vểnh tai lên.
Ôn Noãn nhìn thấy qua kính chiếu hậu, cô cười nói: “Mùa thu năm sau nhé!”
Phía trước là đèn đỏ, Hoắc Minh dừng xe lại, nghiêng người cười khẽ trêu chọc cô: “Không còn trẻ nữa đâu cô giáo Ôn! Nếu còn trì hoãn thêm nữa, anh sợ sẽ không ai cần anh nữa mất!”
Ôn Noãn không mắc mưu của anh.
Cô hừ nhẹ một tiếng: “Nhiều người cần lắm!”
Hoắc Minh không nói gì, ánh mắt nhìn cô toát lên một chút dịu dàng.
Ôn Noãn vô cùng ngượng ngùng.
Cho dù đã bao lâu rồi, mỗi khi anh nhìn cô như vậy, cô vẫn không thể chịu nổi…
Buổi tối, sau khi dỗ Hoắc Tây ngủ xong.
Hoắc Minh đè Ôn Noãn xuống làm hai lần cho thỏa thích, sau khi kết thúc, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai anh phải đi Hồng Kông công tác, đi mười ngày! Nếu không phải Hoắc Tây còn phải đi học, anh thực sự muốn đưa hai người theo cùng!”
Thực sự thì Ôn Noãn cũng hơi dao động.
Nhưng cô lại cảm thấy như vậy quá dính người nên không nói ra miệng.
Có lẽ do phải xa nhau khá lâu, Hoắc Minh không nhịn được lại muốn tiếp, làm Ôn Noãn tới mức bật khóc, nghẹn ngào cầu xin anh, đến lúc đó mới chịu buông tha cho cô…
Xong việc, Ôn Noãn nằm trong lòng anh, mệt mỏi thiếp đi.
Sáng sớm tỉnh dậy, cô thấy một bông hồng trắng được đặt bên gối, còn Hoắc Minh đã xuất phát tới Hồng Kông rồi.
Ôn Noãn nằm thêm mười phút nữa rồi rời giường chăm sóc Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn tự mặc quần áo, chải mái tóc xoăn xoăn của mình.
Ôn Noãn đưa cô bé tới trường mầm non, lần đầu tiên gặp Trương Sùng Quang mà Tiểu Hoắc Tây vẫn luôn nhớ mãi không quên, là một cậu bé vô cùng đẹp trai.
Ôn Noãn nháy nháy mắt với Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây thấy ngại ngùng một cách kỳ lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao, đi vào trường.
Ôn Noãn ngồi trên xe.
Cô gửi tin nhắn cho Hoắc Minh: [Em vừa gặp Trương Sùng Quang rồi]
Hoắc Minh đang rất bận, mãi đến gần trưa mới trả lời lại tin nhắn của cô: [Có đẹp trai bằng anh không?]
Ôn Noãn bật cười.