Anh tựa lên trán cô: “Ôn Noãn, em đã làm rất tốt rồi!”
Ôn Noãn định nói gì đó.
Hoắc Minh không cho cô hỏi: “Giao cho anh đi! Em chỉ cần biết Hoắc Tây không sao rồi là được!”
Ôn Noãn không tiếp tục hỏi nữa.
Cô tựa đầu lên vai anh, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Ôm một lúc lâu, Hoắc Minh để cô ở lại với Hoắc Tây, còn anh đi ra ngoài hút thuốc… Lúc này anh cần phải bình tĩnh lại.
Anh đang hút thuốc thì điện thoại trong túi vang lên.
Cuộc điện thoại này là do vị Cục trưởng Triệu kia gọi tới, giọng điệu rất nghiêm túc: “Hoắc Minh, về cơ bản chúng tôi đã có thể chắc chắn Kiều An chính là tên hung thủ điên rồ kia! Trên tay cô ta đã có bốn mạng người!”
Anh ta ngừng lại một chút: “Người vẫn còn ở đó chứ?”
Giọng Hoắc Minh trầm thấp: “Ừ, vẫn còn ở bệnh viện, tôi sẽ hết sức phối hợp! Vợ tôi?… Cô ấy chỉ là hăng hái làm việc tốt mà thôi, vẫn nên cố gắng đừng để cô ấy phải xuất hiện!”
……
Cúp điện thoại, Hoắc Minh đi vào một kho ướp lạnh độc lập.
Một kho ướp lạnh rộng như vậy, chỉ có mười túi máu mới được sắp xếp ngay ngắn.
Anh đưa tay cầm một túi, im lặng nhìn nó.
Thư ký Trương đẩy cửa tiến vào, thấp giọng nói: “Tổng Giám đốc Hoắc, tôi điều tra được có ba người mang nhóm máu gấu trúc ở thành phố A và thành phố T.”
Hoắc Minh đặt túi máu về chỗ cũ, xoay người, giọng điệu bình thản: “Mời họ đến Tây Á làm việc!”
Thư ký Trương gật đầu.
Cô ấy do dự nói tiếp: “Thực ra thành phố B vẫn còn một người mang nhóm máu gấu trúc, chỉ là tuổi hơi nhỏ!”
Hoắc Minh nhíu mày.
Thư ký Trương đưa một tập tài liệu cho Hoắc Minh: “Thực sự vô cùng trùng hợp, chính là người bạn nhỏ ở trường mầm non của Hoắc Tây, tên là Trương Sùng Quang. Tổng Giám đốc Hoắc, đây là toàn bộ tư liệu về cậu bé.”
Trương Sùng Quang?
Hoắc Minh nhận lấy tài liệu, mở ra xem.
Doanh nghiệp gia đình, việc làm ăn lung lay nửa ngã nửa không.
Con trưởng chết yểu, một đứa bé là con riêng là Trương Sùng Quang mới được cho phép đón về nhà, thực sự thua kém hơn rất nhiều!
Thư ký Trương thân là một người mẹ, không nhịn được nói: “Số phận của đứa trẻ này cũng rất khổ!”
Hoắc Minh im lặng nhìn rất lâu.
Ngoại hình của đứa trẻ kia rất đẹp, ánh mắt lại càng toát lên vẻ thông minh sáng sủa.
Anh nhẹ nhàng khép tài liệu lại: “Thay tôi hẹn Giám đốc Trương của Toàn Vũ đi chơi bóng, nói… Tôi có một hạng mục muốn bàn bạc với ông ta!”
Thư ký Trương ngầm hiểu.
Hoắc Minh xử lý xong công việc, quay lại phòng bệnh, vợ chồng Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh Châu đều đã đến.