Hoắc Minh Châu muốn hất ông ra, nhưng lực của Lục Khiêm lại mạnh đến mức cô không thể lay chuyển.
“Chúng ta nói chuyện đi!” Lục Khiêm hạ giọng.
Cuối cùng, bọn họ vẫn đi vào một quán trà yên tĩnh, thư ký Liễu đặt cho bọn họ một phòng riêng, làm hết việc rồi canh giữ bên ngoài.
Trong phòng.
Lục Khiêm bảo người phục vụ lui đi, tự mình pha trà.
Từ trước đến nay đều là người bên ngoài hầu hạ ông, nhưng ông yêu trà đạo, còn pha trà rất ngon.
Sau khi pha trà xong, ông đặt một ly đến trước mặt Hoắc Minh Châu.
“Nếm thử đi!”
Hoắc Minh Châu mím môi lại nhấp trà: “Tôi không thích uống trà!”
Trên mặt Lục Khiêm hiện lên nụ cười cưng chiều, giọng điệu lại có phần dịu dàng: “Tôi quên mất, em thích uống trà sữa và ăn gà rán…”
Hoắc Minh Châu im lặng nhìn ông.
Người đàn ông trước mặt vẫn còn nhã nhặn nho nhã như trong trí nhớ của cô, có phong độ của người có tri thức.
Cô đã từng sa vào trong đó, nhưng bây giờ cô không muốn nữa.
Cô lạnh lùng mở miệng: “Ông Lục dẫn tôi đến đây chỉ vì nói chuyện này thôi sao?”
Lục Khiêm đi đến tủ lạnh mini, mở ra rồi lấy đồ uống cho cô.
Hoắc Minh Châu không uống.
Ông cắm ống hút vào cho cô, sau đó nhẹ nhàng nói: “Minh Châu, tôi vẫn muốn biết, hai năm nay em ở bên ngoài thế nào?”
Trái tim của Hoắc Minh Châu run lên.
Cô hơi ngẩng đầu lên, điềm nhiên như không có việc gì nói: “Rất tốt! Trải nghiệm cuộc sống!”
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lục Khiêm biết rõ không chỉ đơn giản như vậy.
Cô đã được nuông chiều từ nhỏ, không biết gì cả!
Ông còn muốn hỏi, Hoắc Minh Châu lại cười nhẹ rồi hỏi lại: “Ông Lục muốn biết cái gì nữa? Muốn biết tôi khó khăn như thế nào, sau đó thừa nhận với ông tại sao lúc trước tôi không nói cho ông biết tôi có thai, hay tại sao tôi không phá thai sao?”
Khuôn mặt điển trai của Lục Khiêm tái nhợt.
Nhưng ấy vẫn mỉm cười: “Đừng nói lời trẻ con!”
Hoắc Minh Châu rũ mắt xuống: “Trẻ con! Ông luôn coi tôi là trẻ con! Ông Lục, ông coi tôi là trẻ con thì sao ông còn phát sinh quan hệ với tôi? Là do ông chán ghét những người bạn tâm tình kia sao, muốn tìm kiếm cái gì mới mẻ sao?”
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
“Ông xem, giữa chúng ta có nhiều điểm khác biệt như vậy! Ông thích uống trà đánh cờ, tôi thích uống trà sữa và ăn gà rán, chúng ta vốn là người của hai thế giới… Ông Lục nói đúng, chúng ta không hợp nhau, tôi đã nghe lời ông Lục mà quên hết chuyện trước đây!”
“Bây giờ, ông lại tính toán như vậy?”
…
Trái tim Lục Khiêm đau đớn.
Dù sao ông và cô khác nhau như vậy, ông sao có thể không nghe hiểu những lời này, cô đang hận mình!