Hoắc Tổng Truy Thê

Lục Khiêm trầm xuống.

Ông quay đầu lại nhìn nữ cấp dưới xinh đẹp, sắc mặt trong nháy mắt trở nên không chê vào đâu được.

Lục Khiêm bình tĩnh mỉm cười: “Có hiểu lầm gì chứ, cô nhóc đó vì anh trai mình nên muốn bênh vực kẻ yếu thôi!”

Ông không hề đề cập đến quan hệ giữa mình và Hoắc Minh Châu.

Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng.

Thư ký Liễu chạy đến, anh ta cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, lau mồ hôi quát tháo tài xế: “Sao lại chạy xe đến đây?”

Lái xe khó xử nói: “Là do Giám đốc Lam yêu cầu!”

Thư ký Liễu nhìn về phía Lục Khiêm: “Ngài Lục, bây giờ chúng ta…”

Giọng điệu của Lục Khiêm lạnh nhạt: “Các người về khách sạn trước đi, tôi đến thăm Hoắc Tây!”

Thư ký Liễu biết rõ tâm ý của ông, quay người mỉm cười nói với cô Lam kia: “Xem ra đêm nay ngài Lục muốn qua đêm lại nhà cô chủ! Đúng lúc, chúng ta hãy thư giãn đi… Tử Mi, tối nay tôi dẫn cô đi uống một ly nhé! Sự thịnh vượng của thành phố B không so được với thành phố C đâu!”



Thư ký Liễu dẫn người đi, Lục Khiêm hút ba bốn điếu thuốc trong bãi đỗ xe.

Lúc nhìn thấy Minh Châu khóc, ông biết cô còn yêu mình!

Trong lòng Lục Khiêm cảm thấy ươn ướt.

Ông ước mình có thể cởi bỏ sự trói buộc này ngay lập tức, cho cô một gia đình, để cô ấy… Không còn khóc thầm một mình nữa.

Nhưng bây giờ, ông có thể sao?

Ông không thể!

Ngón tay thon dài của Lục Khiêm kẹp điếu thuốc lá tuyết trắng, đi qua đường.

Ngoại hình và khí chất của ông rất tuyệt, khi đi trên đường rất nhiều phụ nữ không khỏi liếc mắt nhìn ông, không hề nhìn ra ông đã ngoài bốn mươi.

Ông đi vào phòng bệnh và gõ cửa.

Người mở cửa là Hoắc Minh, nhìn thấy anh có hơi kinh ngạc nhưng thái độ cũng không tệ.

Dường như Hoắc Minh đã sớm quên mất trận đánh nhau hung ác ở thành phố C kia. Giọng điệu như tắm gió xuân, rót nước cho Lục Khiêm, bình thường kể về tình hình của Hoắc Tây sau đó lại nói một câu: “Nếu cậu đến đây sớm nửa tiếng thì có thể gặp Minh Châu rồi.”

Lục Khiêm cầm cốc nước, cân nhắc một chút rồi nói: “Tôi đã gặp cô ấy rồi! Cũng cùng nhau uống một tách trà rồi!”

Hoắc Minh dựa vào ghế số pha, cười nói: “Minh Châu uống trà? Chẳng lẽ cậu đây dẫn con bé đi trải nghiệm tuổi già trước rồi sao? Cháu thật sự không hiểu sao lúc đó hai người lại quen nhau… Rõ ràng chẳng hợp nhau.”

Lục Khiêm bị vài lời nói của anh làm cho chấn động!

Ông ấy đặt chén trà xuống, mỉm cười: “Tôi và cô ấy có Thước Thước, một ngày ân ái trăm năm vợ chồng! Nhưng tôi rất hâm mộ cậu Hoắc Minh, nếu như cậu và Ôn Noãn quay lại với nhau, cậu sẽ kết hôn lần hai… Nói đến chuyện này, đúng là tôi không thể so sánh được với cậu rồi! Ha!”

Hoắc Minh lật tài liệu…

Anh vừa nhìn về phía Lục Khiêm, ông già này vẫn còn uống trà, bình tĩnh vô cùng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui