Quân xáchcặp đi làm vẫn thấy Kim Anh cằn nhằn. Hôm nay con bé học chiều, nếu không ra khỏinhà nhanh, màng nhĩ của anh sẽ còn bị tổn thương dài dài. Ra đến cửa, anh ngoáiđầu vào, nháy mắt trêu: “Ở nhà ngoan nhé, bà cô” rồi ù té ra cầu thang. Thậtkhông may, vừa bước xuống tầng 2 lại gặp An đi đến. Vừa nhìn thấy anh, cô trợnmắt, “hừ” một tiếng. Quân làm như không để ý, anh cười tươi, chủ động bắt chuyện:“Kim Anh nói hôm qua em đưa anh về, cảm ơn em, anh say quá, không nhớ gì cả”.
An nhíumày rồi ngoác miệng cười ngây thơ: Tửu lượng của anh cũng kém thật!
- Anhlàm em vất vả rồi! Quân tỏ vẻ ăn năn.
- Nhờthế em mới thấy anh Quân quả là đẹp trai như lời đồn”. Cô giơ giơ điện thoạitrước mặt: “Chà, những bức ảnh này mà tung lên face, đảm bảo lời đồn càng bayxa”. Nói xong, cô cười hì hì.
- Thếthì còn gì bằng. “Có tiến bộ, biết trêu anh rồi đấy”, Quân cười thầm trong lòngnhưng vẫn nói bằng giọng tỉnh bơ làm Ancụt hứng.
- Màthôi, em thay đổi kế hoạch rồi, chuồng gà nhà em nhiều chuột lắm. In mấy cáinày ra mang về treo thì tốt hơn, anh nhỉ? An nhìn Quân chớp chớp mắt.
- Khôngdám. À, mà anh kể em nghe, hôm qua anh mơ thấy ác mộng, một con gấu bông ômanh. Quân thì thầm, khi thấy mắt An bắt đầu giật giật, anh ghé sát tai cô:“nhưng cảm giác đó…vô cùng tuyệt vời”.
“Hự” Quânthấy bụng đau nhói, An đã dùng cùi chỏ thúc vào anh, cô hét ầm lên: “Anh là đồđáng ghét”. Trước khi chạy đi, cô còn bồi cho anh thêm một cú đá vào bắp chân.Quân hết ôm bụng lại xoa chân: “Đánh gì mà dữ thế”, nhưng trong lòng lại dânglên một cảm giác vô cùng dễ chịu: “Heo con đã biết nổi giận rồi”. Nhìn bóng côđang xa dần, anh khẽ nói: “Cô bé à, hôm qua, cảm ơn em”.
“Anh ta lừamình, người say không thể nhớ như thế được, mình mất công đưa anh ta về, chămsóc anh ta, thế mà…Thù này không trả trẻ con nó khinh”, An tức giận đứng bật dậy,hai tay đập mạnh xuống bàn. “Phụt”, Chi đang ngậm chai C2 trong miệng,giật mình phun hết nước ra xung quanh. Chi nhăn nhó: “Nhẹ nhàng chút đi mày”.Không thấy An nói gì cả, chỉ thấy mắt cô tóe lửa, hai tay nắm chặt lại. “Ai cóbản lĩnh mà làm nó tức giận thế kia chứ”. Chi trầm ngâm suy nghĩ. Sau giờ họcbuổi sáng, hai cô lại lên phòng thí nghiệm.
Phong bướcvào, mặt cậu cũng rầu rầu như vừa bị mất đồ. Quả là cậu bị trộm điện thoại thật.An nghe Phong kể, sẵn đang bực dọc trong lòng, cô phán một câu: “Thế giới quả lắmkẻ xấu xa”.
Phong thấysắc mặt An không vui, quay sang Chi hỏi nhỏ: “An làm sao thế?”
Chi lắc lắcđầu: “Không biết, hôm nay tự dưng thấy núi lửa hoạt động”.
Phong vỗ vỗvai An: ‘Chiều đi mua điện thoại với mình nhé”. An gật đầu, cô cũng muốn đi đâuđó để xả nỗi bực trong lòng.
Chiều muộn,ở một trung tâm điện thoại.
- Chịcho xem con điện thoại này. Quân chỉ tay xuống dưới, bảo với người bán hàng. Đạtgật đầu tán thành: “Được đấy, dòng điện thoại này đơn giản, dễ dùng, đảm bảobác gái sẽ rất thích”
Trong lúcchờ đợi, Quân lơ đãng nhìn vào chiếc gương đối diện, vừa hay có hai người bướcvào cửa. Quân nhíu nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng, khóe môi hơi cong lên.
- Xinchị chờ ột lát. Quân dứt lời liền bước vội đi, Đạt ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- Cậucũng đại gia quá, tớ chưa vào những trung tâm lớn thế này bao giờ. Nó quảlà….An đang tíu tít với Phong, tự nhiên im bặt, mặt cô hơi tối lại: “Con ngườiđáng ghét, sao đi đâu cũng gặp anh ta thế này”
- Khôngphải em cũng đến đây mua điện thoại đó chứ?. Quân đứng chắn trước mặt, tỏ vẻ bất ngờ khi nhìn thấy An, hai tay anhđang khoanh trước ngực.
An mỉm cười,trả lời bâng quơ: “Bạn em muốn mua thôi”
Phong lễphép: “Em chào anh”, rồi quay sang cô bạn như muốn hỏi: “Người quen cậu à?”
An khẽ nhếchmiệng, đúng lúc Đạt vừa chạy đến: “Đây là sếp của em trai tớ”. Đoạn cúi cúi đầutỏ vẻ ngoan ngoãn: “Anh cũng có việc bận nên bọn em xin phép đi trước đây”, rồikéo tay Phong đi thẳng.
Phong thấyAn kéo cậu chạy như chạy giặc thì thắc mắc: “Cậu có vẻ không ưa anh ta nhỉ?”.
Mặt An lạilộ vẻ bực dọc- không giống cô mọi ngày: “Anh ta là khắc tinh của tớ”.
Phongngoái lại nhìn Quân, hơi tư lự: “Người mà có thể khiến An An tức giận thế nàycũng phải là một cao thủ đấy”.
Đạt cườiranh mãnh khi thấy Quân vẫn đứng nhìn theo cô gái, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến. Vớigiác quan thứ sáu nhạy bén cùng kinh nghiệm nhiều năm tình trường của mình, anhbiết có gì đó không ổn ở thằng bạn thân. Một tay gãi gãi cằm, một tay đặt lênvai Quân, Đạt cười lém lỉnh:
- Ha.Không phải hoàng tử bị lọ lem hạ gục rồi đó chứ. Ông với cô bé đó đơn thuần chỉlà quan hệ “Sếp của em trai” thôi sao?
- Côbé ở trọ cùng khu nhà với tôi. Quân từ tốn nói.
- Hàngxóm à? Câu chuyện có vẻ hấp dẫn đây. Nếu thế không phải cụm từ “Sếp của emtrai” quá là lạnh lùng ư?. Hoàng tử ơi, lần này chàng không may mắn nhặt đượcgiày của Lọ lem rồi.
- “Bởivì”. Quân mỉm cười, đôi mắt kiên định nhìn về phía người vừa chạy đi: “Hoàng tửsẽ không để cô ấy bỏ chạy”.
Đạt phì cười:“Kinh đây! Lần đầu thấy ông nghiêm túc thế đấy. Nhưng nói thật nhé, so với nhữngnàng công chúa xinh đẹp vây quanh ông, cô bé này chả có gì đặc biệt cả”.
Đặc biệtư? Quân nghĩ, với anh, tất cả mọi thứ thuộc về cô đều đặc biệt, từ cách cô nằmđọc sách trong công viên, từ cách cô ngồi trầm tư trên lan can, đến cách cô cườivà cả dáng vẻ khi bị châm chọc... Khi cô dịu dàng thì e ấp như nụ hoa chúmchím, khi vui vẻ thì như bông hoa nở bung đón gió trời, đôi môi rạng rỡ và đáymắt long lanh như giọt sương, khi tỏ lòng cảm ơn ai đó thì khẽ cúi đầu, khi đùavui với bạn bè thì hồn nhiên như một đứa trẻ, khi gặp người quen thì hai ngóntay sẽ đưa lên làm động tác vẫy vẫy. Một cô gái khi mạnh mẽ, khi yếu đuối, vừahiểu biết lại vừa ngây thơ…Thế giới của cô ấm áp và đầy màu sắc. Dòng sông hiềnhòa, giống như tên của cô, mặt nước êm ả mà ẩn chứa bao điều thú vị, càng muốnkhám phá thì người ta lại càng chìm sâu vào.
Anh nhìn Đạt,không nói gì, chỉ thấy mắt anh rực sáng, anh quay người đi về phía gian hàng điệnthoại lúc nãy. Đạt cụt hứng, anh khẽ nhún vai, đút tay túi quần rồi đi theo tênbạn. Khi Quân đã có niềm tin kiên định vào cái gì, anh sẽ không nói nhiều.
………………….
Tết dươnglịch năm nay lại trùng vào thứ hai, cộng thêm thứ bảy, chủ nhật là được nghỉ 3ngày, để giảm áp lực trong thời gian thi cử, Kim Anh nêu ý kiến cả 2 nhà đichơi xa một chuyến. Vì việc học nên đã lâu rồi An không có thời gian nghỉ ngơi,dĩ nhiên trong lòng cũng rất hứng thú. Nhưng mấy hôm nay cục tức Quân gây racho cô vẫn chưa tiêu hóa xong, nhiệt tình vừa trào dâng do đó cũng nhanh chóngxẹp xuống. “Hiếm hoi mới được một ngày nhàn rỗi, sao có thể chịu đày đọa bên cáicon người đáng ghét đó, thà cô ở nhà đóng cửa ăn chay cho rồi”.
Suy nghĩ mộtđằng, hành động lại một nẻo. Đơn giản bởi Kim Anh đã có chủ ý, nào có dễ dàng đểAn từ chối. Thuyết phục không được, nằn nì không xong, Kim Anh làm bộ giận rỗi.Kì thực, đây là nước bài cuối cùng. Kim Anh dù có được nuông chiều từ bé cũngđâu có tính tiểu thư như vậy. Từ bữa Quân say rượu đến nay, cô cảm thấy An tỏ ra bình thản, chứ trong lòng chắc đã giận đếntím gan tím ruột rồi. Bực mình hơn là ông anh mặt dày của cô một chút thành tâmăn năn cũng chẳng có.
Trước tìnhhình đó, Kim Anh không khỏi lo lắng. Mối tình hữu nghị của 2 phòng từ trước đếnnay rất có thể vì chuyện này mà ảnh hưởng. Gì chứ, hai đầu bếp chính mà có xíchmích với nhau, hậu quả không phải là cô cũng trực tiếp bị ảnh hưởng hay sao. Cơhội để ngăn chặn viễn cảnh kia đang nằm trong tay, cô tất nhiên phải tận dụng rồi.Đi du lịch, tâm tình ai cũng sẽ thấy thoải mái hơn,không chỉ riêng bản thân côđược xả stress, nhân đó mà gạt bỏ những u uất trong lòng An đi, không chừng cảnhsắc động lòng người lại giúp Quân và An nảy sinh tình cảm. Nghĩ thế, Kim Anh vôcùng phấn khích, một mũi tên bắn ra trúng mấy mục tiêu thì mất đi một chút tônnghiêm của bản thân có là gi. Tình cảm An dành cho Kim Anh đã khăng khít như chịem ruột, lại thêm tính cách dễ mủi lòng nên chỉ có thể gật đầu một cách miễn cưỡng.Dũng thì vốn cùng phe với Kim Anh. 4 người thì đã có 3 phiếu thuận, Quân cũngđâu còn cơ hội nên đi hay không. Tranh luậnmột lúc, cuối cùng tất cả quyết định sẽ đi Tam Đảo trong 2 ngày cuối tuần. Việc đi lại cũng không đáng lo, cómột số công ty tổ chức xe khách đưa khách lên thẳng Tam Đảo, còn ăn uống, nghỉ ngơithế nào là tùy ý khách.
Một tuần vộivã trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần. Theo như kế hoạch thì đúng 7h cảhai bên sẽ có mặt ở bến xe. Cũng may có những thành viên ý thức cao độ như Anvà Quân nên cuộc hẹn diễn ra đúng như thời gian dự kiến.
Kim Anhtrông dễ thương quá. An khen ngợi khi vừa nhìn thấy cô bé. Kim Anh cười tít mắt,bộ đồ mới mua khiến cô trông thật nổi bật.
- ChịAn cũng phong cách cực kì. Kim Anh tấm tắc.
Quân đã đểý từ lúc cô cùng Dũng mới bước vào bến xe. Mặc một chiếc áo thu đông mềm màu trắng,ống tay rộng, khoác bên ngoài là một chiếc gile ngắn màu đỏ, chiếc khăn chéocũng màu đỏ quàng nhẹ trên vai, quần bò bụi màu đen, cộng thêm đôi giày thểthao và chiếc mũ len màu trắng, trông An thật nữ tính mà vẫn vô cùng khỏe khoắn.An đang cười với Kim Anh, mắt thấy Quân nhìn mình, nụ cười ngay lập tức thu lại.
- Lênxe thôi. Dũng vui vẻ khoác ba lô, ra dấu cho ba người.
Trên xelúc này chỉ còn thừa ra vài chỗ trống.
- Đườngxa thế này, em phải ngồi cạnh tên Dũng nói chuyện cho đỡ buồn ngủ. Hai anh chịngồi dưới kia nhé.
Kim Anhvui vẻ kéo tên bạn ngồi xuống ghế. Bình thường đi đâu Kim Anh cũng bám An nhưhình với bóng, hôm nay chuyển đối tượng tất nhiên là có chủ ý sâu xa. Nếu khôngnhư vậy, việc gì cô phải tiêu hao năng lượng ép bằng được An đi cùng.
- Chuẩnmen. Dũng phối hợp cũng khá là ăn ý.
An và Quânđành đi lùi về hàng ghế phía sau. An ngồi vào hàng ghế trong, sát cửa sổ. Quâncất đồ rồi ngồi bên cạnh.
Vài phútsau, xe bắt đầu lăn bánh.
Với tínhcách của An, dù trong lòng đang giận đến ngút trời sẽ không làm ra bộ mặt lạnh,nhưng tất nhiên sẽ không thèm để ý đến Quân, vừa ổn định vị trí là dán mắt rangoài cửa sổ.
Quân cũngkhông phải vô tâm, thừa biết An vẫn còn giận. Song hữu tâm vô lực, nói xin lỗikhác nào tự nhận là mình cố ý làm vậy hay sao, mà nói chuyện với cô lúc này, chắcchắn sẽ chỉ nhận được mấy câu trả lời thờ ơ lạnh nhạt. Thời gian còn dài, tất sẽcó cách cho cô nguôi giận, huống chi, An rất hiếm khi giận dai. Nghĩ thế nêncũng không chủ động gợi chuyện với cô.
Điện thoạicủa Quân đổ chuông. Anh liếc nhìn màn hình, thoáng tần ngần rồi nhấn nút chấpnhận. Đầu dây bên kia là tiếng một cô gái. “Lại fan hâm mộ rồi” An chép miệng.
3 phút rồi5 phút, Quân bắt đầu trả lời ỡm ờ, cô gái kia vẫn không buông tha. Tay gõ gõtrên trán, Quân liếc sang bên cạnh, An đang trống tay lên gờ xe, mắt nhìn ra cửasổ.
- Ừ,cảm ơn em. Chào em.
An một lầncũng không thèm quay lại liếc anh lấy 1 cái, thái độ lạnh lùng không thể lạnhlùng hơn. Hóa ra, khi An bị chọc tức cũng có thể sắt đá như vậy. Quân vừa bịthiêu đốt trong lò lửa bởi một cô nàng nhiệt tình quá đỗi, vài giây sau lại bịném vào hầm băng, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại. Chưa kịp hoàn hồn, điện thoạilại tiếp tục đổ chuông. An chuyển tư thế tay sang chống cằm, trước sau vẫnkhông thèm quay lại: “Ngày tết của anh ta còn bận rộn hơn cả ngày thường”.
Đầu dâybên kia hình như là Yến, An thấy Quân gọi tên cô ấy. An đã bắt đầu ngáp. Cứ ngồi trên xe khách là cô thấy buồn ngủ rũcả mắt, lại không có đối tượng để hàn huyên, rất nhanh chìm vào giấc mộng. Mặckệ anh ta, cô ngủ cứ ngủ.
Quân nóichuyện xong quay ra đã thấy An ngủ gục. Đầu cô hơi gật gật theo chuyển động củaxe, thi thoảng va đạp vào cửa sổ, đôi môi hồng hào mím lại, mái tóc bay nhè nhẹ,khuôn mặt thánh thiện: “Sao cứ từng ngày, từng ngày một, em rót vào tim anh nhữnghình ảnh không thể rời mắt thế này”. Lòng anh khẽ rúng động.
Đặt tay ômngang hông cho cô ấy ngủ không được, như thế nếu An thức giấc sẽ cho rằng anh lợidụng thì sao. Quân đành để cô nhè nhẹ ngả đầu vào vai anh, tuy có hơi mỏi cổnhưng sẽ tránh phải đập đầu vào cửa kính.
Xe nhẹnhàng chuyển động trên đường. An vẫn ngon giấc nồng trên bờ vai Quân. Anh nínthở, cảm nhận nhịp thở đều đều, khe khẽ của cô, trái tim không ngừng xao xuyến.Xe trôi qua bỏ mặc bao mái nhà, bao ngọn núi, hàng cây, chỉ có không gian và thờigian bên trong là như chạy chậm lại. Phía bên trên vài hàng ghế, Kim Anh vàDũng vẫn đang bô lô chuyện trò không dứt.
Cách Tam Đảokhông xa, đường xá khó đi hơn, gập ghềnh và nhiều đoạn phải cua gấp làm An tỉnhgiấc. “Mỏi cổ” - cảm nhận đầu tiên của An, “an toàn” - cảm giác không xác định. “Sao cứ có cảm giácnhư mình…”. Ý nghĩ chợt lóe lên, An rất nhanh bật đầu dậy.
Quân thấyvai bỗng nhẹ bẫng cũng nhanh chóng mở mắt. Bốn mắt chạm nhau. Tinh thần của Anvẫn còn đang lắc lư theo nhịp xe, một màn vừa rồi lại có chút ái ngại, gượng cười:“Làm phiền anh rồi”.
Quân chỉ lạnhnhạt nói: “Không sao”.
An cũng hiểuchút phép tắc, khi lên xe mình còn tỏ bộ khinh thường không thèm bắt chuyện, ấyvậy mà không biết lúc nào còn tự tiện dùng vai của người ta, trong lòng có chútxấu hổ, nên cũng hiểu phần nào thái độ của Quân, ít ra anh cũng không phải kẻtiểu nhân thích tính toán.
- Chỉlà hơi đau vai một chút.
“Mang ơn cừunhân, mang ơn cừu nhân’, An nhìn Quân xoa xoa vai mà không khỏi ai oán tronglòng.
Chỉ là, cóchút gì đó không thích hợp. An nhớ có lần đi xe khách cùng Lan, con bé cũng ngủgật trên vai cô. Đoạn đường đi vô cùng bằng phẳng song theo quán tính của xe,tư thế của nó cũng trượt dần từ vai đến ngực, thậm chí đến đùi cô. Đường lênTam Đảo có nhiều đoạn cua và gập ghềnh như vậy, cô có thể nằm yên bình trên vaiQuân sao. “Không thể xảy ra, không thể xảy ra”, mặc dù thầm cầu nguyện đến hàngvạn lần song An cũng biết xác suất không thì ít mà xác suất có thì nhiều. MặtAn đỏ bừng, một lần nữa trung thành dán mặt vào cửa sổ.
Quân thấyAn lúng ta lúng túng quay đi, chỉ cần nhìn vành tai đỏ ửng cũng biết cô vừa nhậnthức ra được cái gì, đôi môi vẽ lên một đường quái dị. Tràng cảnh lúc cô trượttừ vai xuống đến đùi anh, quả thực là không rõ mấy lần nữa, nếu không phải bảnthân anh có tâm tính kiên định mà là một người khác, có lẽ đã ôm cô vào lòng rồi.
Phóng mắtnhìn xung quanh, Tam Đảo giống như một vương quốc chìm trong mây, núi non chậpchùng ngập tràn mây trắng. An trầm trồ vui sướng, tâm trạng ai oán vừa rồi cũngnhanh chóng tan như mây khói.