Thời gianlà “liều thuốc độc” của phụ nữ. Một nửa của thế giới công nhận điều đó. Giữ mãituổi xuân là nguyện vọng của mọi chị em ở mọi thời đại. Còn An, cô sẵn sàngđánh đổi 1 năm tuổi thọ của mình nếu cái tháng 12 này nhanh chóng biến mất. Bởi đơn giản một điều, cô nàng bị sao quả tạ hỏi thăm.
Đi du lịch thì ngã bầm dập cả tay chân. Hậu quảlà nằm ôn thi ở nhà, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội “đập phá” cùng các chiến hữu.
Đi thi thìxem nhầm số phòng, ung dung đến sớm chờ cả tiếng đồng hồ không thấy đứa bạnnào, tức tốc gọi điện hỏi, hú hồn hú vía là còn 5 phút nữa mới bắt đầu làm bài.
Mọi ngàychăm chỉ mang áo mưa thì không mưa, ngày không mang áo mưa thì trời đổ mưa. Ngàyđi xe bus trời không mưa, ngày đi nhờ xe máy thì trời lại mưa.
Hôm mangít tiền thì chẳng sao, hôm mang nhiều tiền thì lại bị móc túi.
Thi xong môn khó nhất, chân tay cũng đã bìnhthường, nghỉ ôn thi môn tiếp đến 7 ngày, chưa kịp hí hửng sung sướng thì lạilăn đùng ra ốm. Lần này thậm chí còn tệ hại hơn. Ôn thi trong bệnh viện. Ông trờihiển nhiên luôn thích thử thách sức chịu đựng của con người!
An bị sốtvirus, nhanh thì 2-3 ngày, chậm thì 5-7 ngày mới khỏi bệnh. Lần đầu tiên nằm viện,mùi thuốc nồng nặc, không gian lạnh lẽo, lại ngày ngày phải truyền nước, tiêm,uống thuốc, An chỉ có thể cầu trời khấnphật mau mau khỏi bệnh. Bọn Chi không có cô lên học cùng, mất đi một cánh taychủ chốt, vừa lo lắng, vừa sốt ruột không thôi. “Heo ngoan, cố gắng ăn uống, chữatrị cho tốt còn về với bọn tao”. Đọc tin nhắn mà An không nhịn được cười. Bọnnó nghĩ cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng, chảnh chọe hay sao. Cô cũng mong mongchóng chóng thoát khỏi đây lắm chứ.
Trong bệnhviện, không ít người nhìn An mà ngưỡng mộ đỏ mắt. Bệnh nhân thuộc mọi lứa tuổi,từ cụ già tới em nhỏ, khu An nằm điều trị cũng có vài cô cậu đồng lứa. Ai cũngcó người chăm sóc, hầu như ai cũng có người đến thăm, nhưng không ai có số lượngvà “chất lượng” như An. Hàng ngày luôn có một cô bé hoạt bát xinh xắn, một cậubé mặt mày sáng sủa đến trông nom, rất vui tính, rất biết điều. Và một anhchàng vô cùng phong độ, vô cùng đẹp trai đều đặn sáng 7h, chiều 6h có mặt bên cạnh.Chưa kể cứ đến giờ thăm nom bệnh nhân là lại có một đoàn sinh viên lũ lượt kéođến, trai gái đủ cả. Các cô cậu này cũng rất có ý thức, phân chia mỗi lần 2-3người vào thăm, người chưa đến lượt thì ngồi ngoài chờ, chuyện trò khúc khíchnhưng ngữ âm rất nhỏ, không ảnh hưởng người xung quanh. Y tá, bác sĩ đi qua nhìnAn với ánh mắt đầy thiện cảm.
Thuấn vàHưng rất năng vào thăm, ra sức chém gió cho cô vui. An nhận ra, mình đã suynghĩ quá nhiều. Đã là bạn tốt, sẽ mãi là bạn tốt, không phải dễ dàng mà “sông cạnđá mòn” được.
Chi vàLinh còn thường xuyên hơn. Lúc Kim Anh và Dũng có việc bận, ít nhất là mộttrong 2 cô nàng sẽ có mặt. Chi đã từng gặp Quân nên có chút quen, còn Linh lầnđầu gặp anh tò mò không thôi.
- Màynói thực anh ấy chỉ là hàng xóm đó chứ? Lần thứ 2 nhìn thấy Quân ở chỗ An, Linhnhịn không được hỏi một tiếng.
- Thực,tao đã nói dối bao giờ chưa.
- Maimày đi với tao đến nhà thầy cúng.
Diệp Chi nháymắt với Linh. Tên này máu lên não chậm, mặt đần ra giây lát.
- Taomuốn nhờ thầy đổi sao chiếu mệnh, cho rơi xuống phòng bên cạnh một anh chàng đẹptrai, phong độ như thế.
“Ha ha…” Cảbọn bị câu nói của Chi chọc cười. Bác giường bên cạnh cũng suýt bị sặc nước.May mà Quân đã về, nếu không mũi sẽ to ra vài phần.
- Kểra cái số tao nó cũng “nát” quá đi. Chi tiếp tục châm biếm. Đi ở trọ từ năm cấp3 đến giờ, mà toàn kết duyên hàng xóm với mấy em ít tuổi, không thì mấy chú đã1 vợ 2 con. Như thế còn chưa đủ đau, đau đớn là toàn họ hàng nhà gấu (xấu nhưcon gấu), tính tình thì ngang như cua, ẩm ương như cào cào.
Bác giườngbên suýt sặc nước tập 2.
- Bácthông cảm, bạn cháu nói năng hơi khoa trương.
An quaysang nhìn bác ái ngại. Chi gãi gãi tai. Không ngờ bác ấy lại nói:
- Các cụ nhà ta có câu: “Trông mặt màđặt hình dong;Con lợn có béo, cỗ lòng mới ngon”. Đàn ôngchọn vợ, đàn bà chọn chồng. Tướng mạo, tướng tâm có tốt mới có lợi về phương diệnhòa hợp, tiền tài, con cái. Cô bé này cũng rất thức thời.
Chi được khencười đến cứng cả cơ mặt.
- Cókẻ cũng thật là tham lam. Linh bĩu môi. Được “đồng nghiệp” tốt lại còn đòi hỏihàng xóm này nọ. Tao còn chưa có cái diễm phúc ấy rơi trúng đầu.
- Ngườita cũng phải thuộc thành phần chính nhân quân tử đấy nha. An tranh thủ thêm mắmthêm muối.
- Cònphải để chúng mày nhận xét à, không thế sao tao để vào mắt.
“Chà chà, bênhnhau chưa kìa, xem ra tình cảm của 2 người trong thời gian qua đã phát triểnkhông ít”. An thấy mừng cho cô bạn.
Được mộtlúc thì Lan vào. Chi và Linh nấn ná dặn dò vài thứ rồi rủ nhau ra về.
Con gái ngồinói chuyện với nhau, đảo qua bạn bè, trường lớp, phim ảnh, thời trang một tí rồicuối cùng lại xoay quanh chủ đề tình yêu tình báo. An và Lan không ngoại lệ,thường có chuyện gì cũng tâm sự. Mấy lần gặp nhau gần đây câu trước câu sau làtạm biệt, mấy hôm trước Lan lại đi cùng phòng kí túc đến thăm An, giờ còn 2 đứa,có chuyện gì là tuôn ra hết.
- Taovà Việt sẽ cùng nhau đi du học. Lan nói chắc nịch.
- Bọnmày xác định rồi?
- Ừ,yêu nhau cũng phải được 3 năm rồi. Tao và hắn là 2 cá tính trái ngược nhaunhưng đúng là không ai tốt với tao bằng hắn. Cãi vã, chia tay rồi lại làm lành,cái vòng luẩn quẩn, vẫn không thoát được nhau. Cho đến giờ tình cảm giữa tao vàhắn đã vượt quá phạm trù của tình yêu.
Thứ tình cảmnày với An hơi trìu tượng. Cô nhíu mày nhìn Lan, không hiểu.
- Nógiống như là trách nhiệm. Đừng hiểu nhầm ý tao.
Nói từ đó,Lan sợ An liên tưởng đến việc khác.
- Màybiết hoàn cảnh nhà tao, cũng biết hoàn cảnh nhà Việt là “biển lặng sóng ngầm”. Tronglúc tao bế tắc nhất, hắn có mặt bên cạnh. Tao cũng không thể vì gia đình hắn phứctạp mà bỏ mặc. Thứ tình cảm đó vừa là yêu thương, vừa là trách nhiệm và nghĩa vụ.Rồi mày sẽ hiểu.
- Sẽcưới rồi mới đi hay đi vể rồi mới cưới? An cười, tiếng anh của Lan và Việt rấtgiỏi, học lực cũng tốt, chuyện du học chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Cứđể tốt nghiệp xong đã. Kì sau tao sẽ về Hưng Yên thực tập, lại phải xa mày rồi.Nhớ phải gọi điện cho đại ca nghe chưa!
Lan chẳngnể nang An đang ốm, véo má cô bạn theo thói quen. An nhăn nhó mặt, đưa cánh tayquấn bông băng lên ôm cổ bạn.
5 năm họcsắp trôi qua. Những người bạn sẽ mỗi người một ngả. Rồi đây trên đường đời, giữabộn bề của cuộc sống, liệu có nhiều phút giây được bên nhau thế này không.
Một cánh cửađóng lại, một cánh cửa mới sẽ mở ra. Con người ta phải luôn tiến về phía trước.Gia đình, bạn bè, thầy cô, mái trường – thứ hành trang đẹp đẽ nhất mang tên “kỉniệm” sẽ giúp cô tự tin vững bước.
Phòng 205.
Quân bướcvào, trong phòng đang vang lên bản “Going Home” của Kenny G. An không có ở đó:“Chắc con bé ở ngoài ban công” Quân nghĩ.
Dường như,khi ở một mình, thế giới xung quanh An đều mang một vẻ hiền hòa, êm dịu không lẫnvào đâu được. An đang ngồi trên lan can, mắt cô khép hờ, khóe môi hơi cong lênthành một nụ cười, khuôn mặt hầu như không còn dấu vết của trận ốm, hiện lên sựhài lòng, mãn nguyện. Tiếng nhạc da diết,hương hoa thoang thoảng trong gió chiều. Đứng tựa vào mép cửa, Quân cứ như thểbị cô gái trước mặt hút mất hồn.
Thì ra, côchính là người con gái mà anh đã tìm kiếm bấy lâu. Khi cô vui, khiến anh cũngkhông thể không cười. Còn khi cô ở trong thế giới của mình lại là lúc cô có sứchút nhất, khiến anh không thể rời mắt.
Bản nhạc kếtthúc, An từ từ mở mắt, Quân giật mình, anh mỉm cười chống chế: “Em đang ốm, rangoài làm gì”.
An khôngbiết Quân đến tự lúc nào, tư thế lúc này làm cô không tự nhiên, cô đứng xuống,tựa vào lan can: “Em muốn ra ngoài hóng gió chút thôi, em sợ không gian bức bốiở bệnh viện quá rồi”.
Quân bướcđến gần cô: “Khỏe hẳn rồi chứ”. An gật gật.
- Dũngchưa về à?
- Vâng
- Lạiđi đánh cầu lông chứ gì?
- Vâng
- Hômnay không phải nấu cơm nhé, em gọi nó về sớm chút, hôm nay anh mời.
- Vâng.
Nghe từ“Vâng” đến lần thứ ba, cộng với vẻ mặt hững hờ, không mấy để ý của An, Quânkhông nén được nhíu mày nhìn cô.
- Vâng??
- Vâng.
Tiếng“Vâng” vừa cố tình buông ra, nhận thấy nét khó chịu trên khuôn mặt Quân, An phìcười rồi nói luôn một tràng:
“Happybirthday, em rất vui khi biết anh đã già thêm 1 tuổi…”
Quân bậtcười thành tiếng trước hành động khá dễ thương đó.
- Hóara là em biết rồi. Thôi được, vậy lời mời chính thức của anh là tối nay mời haichị em đến dự sinh nhật anh.
- Vâng.
An lại cốtình nói một cách hờ hững, chủ ý để chọc tức Quân.
- Conbé này. Hôm nay bị ngộ chữ à? Quân giơ tay định cốc đầu An nhưng cô đã nhanhtay chặn lại rồi cười “khì” một cái: “Bình tĩnh, ý em là em rất vui khi đượcanh mời”.
- Vâng??Quân kéo dài tiếng “Vâng”. Đấy là biểu cảm rất vui sao?
- Hìhì, cần gì phải nói nhiều ạ. Anh mời em đồng ý thế là được rồi.
Nhin An cườitít mắt, trong lòng Quân lại dội vang một sự xúc động mãnh liệt.
Khi mới gặp,việc chọc tức cô khiến anh thấy rất thỏa mãn, dần dần những bữa ăn chung làmanh có cảm giác ấm cúng, còn bây giờ, mọi hành động của cô, đặc biệt là nụ cườinày lại khiến anh không thể rời mắt được. Vẻ dửng dưng lạnh lùng của cô bé ấyđang rơi rụng dần và đâu mới là tính cách thực của cô. Sự hồn nhiên, vô tư haysự dịu dàng mà cô phơi bày mỗi khi nâng niu một nhành hoa trên tay??
Quân độtnhiên đờ người, đôi mắt nhiu nhíu lại nhìn An, rất gần mà như rất xa. An thấy sắcmặt của Quân, lập tức thu lại nụ cười, hắng giọng nói:
- Lâulâu mới được ăn free thế này, em sẽ không khách sáo đâu ạ.
Quân cũngrời khỏi trạng thái thất thần:
- Giờthì anh đã hiểu, cái gì cũng có nguyên nhân của nó.
- Saoạ?
- À, tại sao một số người lại được ưu ái gọi là“heo”?
- Đơngiản vì người đó dễ thương. An tủm tỉm cười, hất nhẹ tóc ra sau.
- Àhá.
Hai ngườiđứng chống tay vào lan can, mắt nhìn xa xăm. Từ đây, có thể phóng tầm mắt racông viên gần đó. Dáng chiều đỏ dịu một góc trời. Cơn gió se se lạnh lạimang một niềm dễ chịu, khoan khoái khôn tả. Quân nhìn An, trong giọng nói cónét trìu mến: “Em luôn thích trốn vào những nơi thế này”.
An bật cười,cô đã bị anh “tóm gáy” rất nhiều lần rồi: “Vâng, khi mệt mỏi, không gian thoángđãng giúp em tĩnh tâm nhanh nhất”.
Quân khôngnói gì, anh chỉ mỉm cười. Cuộc sống xô bồ đã khiến anh quên mất những phút giâyyên bình thế này. Có lẽ, chỉ khi An xuất hiện, anh đã phần nào bị cô tác động.
- AnhQuân à, em cảm ơn anh nhiều nhé.
- Vìđiều gì?
- Trongthời gian em nằm viện, anh đã chăm sóc em và giúp đỡ em…
- Conbé ngốc này, không cần khách sáo. Quân dí dí tay vào trán An.
An đưa taylên xoa xoa, miệng nở nụ cười hiền hòa. Thực sự, cô không biết nói gì để thể hiệnlòng biết ơn với Quân. Anh đã phát hiện và đưa cô vào bệnh viện kịp thời khi Dũngkhông có nhà. Cô đã quá chủ quan nghĩ rằng đó chỉ là một cơn sốt bình thường.Trong lúc hôn mê, cô cảm nhận được ánh mắt lo lắng và cái ôm nhẹ nhàng của anhdành cho cô. Và trong suốt thời gian nằm viện, ngày nào anh cũng đến thăm cô,hôm thì mang đến 1 bó hoa, hôm thì lặng lẽ để đầu giường 1 cuốn sách, hoặc ngồinán lại kể chuyện cho cô nghe, mặc dù cô biết anh rất bận. Ánh mắt cô nhìn anh,chân thành và cởi mở, khác hẳn vẻ lịch sự mà dửng dưng trước đây.
Chợt nhớ đếnmột chuyện, anh liền hỏi: “Em định làm đồ án ở Hàn Quốc à?”.
An hơi ngạcnhiên: “Anh biết ư?”.
Quân cười:“Anh nghe Kim Anh nói”. Thực ra thì anh nghe Diệp Chi nói. Hai người gặp nhau mấylần trong bệnh viện, chuyện trò qua lại, Quân cũng phải tranh thủ làm quen lấylòng bạn của An chứ!
- Uhm,khoa em có hợp tác với một vài trường đại học nước ngoài, hàng năm sẽ có 1 vàisinh viên qua đó làm đồ án. Em được chấp nhận ở một trường Hàn Quốc. Em mới nhậnđược tin này hôm qua.
- Chúcmừng em nhé!
An cười: “Cảm ơn anh. À, trong khoảng1 tháng tới anh có thể giúp em một chút về tiếng anh không? Em chưa tự tin lắmkhả năng giao tiếp của mình, mà cuối tháng 2 em bay rồi”.
- Không thành vấn đề, anh có thể giúp emngay hôm nay. Còn về đề tài, có đúng với nguyện vọng của em không?
- Emrất may mắn được làm đúng sở thích, làm trên đối tượng thực vật. Có điều…
An ngập ngừng,mắt cô hướng về không gian mênh mông trước mặt, khuôn mặt trong thoáng chốcmang một vẻ trầm ngâm vô định.
Đã bao lầnkhi đứng bên cửa sổ của trung tâm nghiên cứu, cô tự hỏi: “Vùi đầu ở phòng thínghiệm có phải là tương lai mà cô mong muốn?. Đề tài đang làm có thực sự là hướngmà cô theo đuổi?”. CNSH quá rộng lớn, lại sắp bước chân ra khỏi cánh cửa đại học,cô thực sự chưa biết mình nên đi theo hướng nào là phù hợp. Sẽ ra nước ngoài họctập và trở về với 1 bằng tiến sĩ? Hay là ra trường đi làm luôn trong 1 việnnghiên cứu hoặc nhà máy?. Một trong 2 hướng, đơn giản là vậy. Song, điều khiếnAn thấy khó chịu nhất đó là, bản thân cô biết rằng, dù theo hướng nào đi nữa,cô cũng cảm thấy không vui.
- Emđang băn khoăn vì chưa tìm được hướng đi phù hợp à? Quân hỏi.
- Hiệngiờ, em cảm thấy rất mông lung. Mức độ phủ sóng của CNSH trên rất nhiều đối tượng,thực vật, động vật, vi sinh vật, lại trên nhiều cấp độ tế bào, phân tử. Em cầncó một đối tượng thực sự để phát triển sự nghiệp của mình.
- Tạisao em không nghĩ là hoa?
An mỉm cười:“ Đó chỉ một sở thích đơn thuần của em thôi. Theo đuổi nó là cả một vấn đề màem lại không được đào tạo chuyên sâu”.
- Sởthích đơn thuần hay là một sự say mê đến mức tôn thờ. Anh nghĩ vế sau đúng hơn.Nếu em kết hợp được những kiến thức đã học với niềm say mê của mình, anh nghĩem sẽ có hứng thú hơn.
Nghe Quânnói vậy, An ngạc nhiên ngẩng lên, mái tóc bị gió thổi bay lòa xòa trước mặt.“Anh ấy hiểu ư?”.
Cô yêuhoa, ai cũng biết điều ấy, nhưng yêu đến độ say mê, đến tôn thờ như Quân nóithì chính bản thân cô cũng không nhận ra. Lẽ nào lại như vậy sao?
Có một điềumà An luôn cảm thấy, Quân rất hiểu, thậm chí nói quá lên là anh nhìn thấu tâmcan của cô. Có lẽ vì thế mà hồi đầu cô sợ đối diện với anh. Một cô gái nội tâmnhư cô, sẽ rất khó chịu khi người khác nhìn thấu, sẽ rất khó chấp nhận một aiđó bước vào thế giới của mình nhưng bản thân lại mong muốn có một người bên cạnhchia sẻ. Đó là mâu thuẫn lớn nhất trong con người cô.
Quân lặnglẽ nhìn An. Anh cũng không hiểu sao mình lại nói những lời này, chỉ là anh luôncảm nhận rõ điều ấy mỗi khi nhìn An nâng niu một nhành hoa trên tay.
Từ bao giờ?Anh cũng không biết nữa. Có lẽ là ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô chăng?
Phải, có lẽngay từ lần đầu. Hình ảnh đó thực ra vẫn nguyên vẹn trong trí nhớ của anh.
Lễ hội hoa Hà Nội hôm đó, ngườiđi ngắm hoa rất đông. Quân đi cùng Kim Anh, con bé lanh chanh tạo dáng và đòianh chụp hình. Qua ống kính, anh vô tình nhìn thấy An- thật khác biệt. Trongkhi mọi người chen lấn để được mục kích tận mắt những công trình nghệ thuật đóvà chụp hình kỉ niệm, cô chỉ đứng lặng lẽ ngắm nhìn những giỏ phong lan được gắntrên những thân tre. Quân không hiểu sao mình lại bị thu hút bởi cô gái đến vậy.Con gái thích hoa là điều đương nhiên nhưng nhìn cô gái ấy, có cảm giác như nólà một sự tôn thờ, một sở thích đã ăn sâu vào máu. Cô choàng một chiếc khăn mềmmàu kem, mái tóc dài để xõa, hai tay nhẹ nhàng chắp đằng sau, đầu ngẩng cao, mắtdán vào những lẵng hoa. Cô đứng chéo góc với Quân và anh đoán là cô đang mỉm cười,mà cũng có thể là không, chỉ cảm thấy khuôn mặt cô rất bình lặng, bình lặng đếnlạ lùng, dường như lúc đó chỉ có cô và hoa. Thật kì lạ, chỉ bằng đôi mắt mà có cảm tưởng như giữacô ấy và những bông hoa, có một mối giao cảm không lời đặc biệt.
- AnhQuân. Cảm ơn anh. Những gì anh nói có ý nghĩa với em không kém một lời độngviên, khích lệ. Làm thế nào để những bông hoa trở nên gần gũi với mọi người, làm thế nào đểchúng được tôn vinh một cách xứng đáng, em luôn luôn bị hai câu hỏi đó ám ảnh.
An đưatay, nhẹ vuốt mái, đôi mắt mở to nhìn Quân, anh đang cười tươi với cô. Trongánh nắng chiều cuối ngày, bất chợt bàn tay An như hóa đá trên trán. Trong khoảnhkhắc ấy, Quân cũng như có luồng điện lướt qua. Họ đứng đối mặt, mắt trong mắt.
Đúng lúcđó, kẻ phá đám xuất hiện.
- Chị,sao không ở trong phòng, ra ngoài làm gì?
Dũng đanglàu bàu chợt há hốc mồm. Trước khi An và Quân kịp quay ra, cậu đã thấy cảnh haingười nhìn nhau “đắm đuối”.
Cậu lật đậtgiơ một tay lên ngang đầu: “Hơ, xin thề, em chưa nhìn thấy gì cả. Hai người tiếptục đi”.
Đoạn lè lưỡi,quay người định đi vào trong. An sượng sùng, cô đi vượt lên trước: “Chị đi nấucơm”. Quân cũng nhanh chóng rời vị trí: “Anh về đây”. Cuối cùng người đứng lạilà Dũng. Đưa tay lên chống cằm, nhìn hai người vừa đi khỏi, cậu nhận xét: “Đâygọi là tình trong như đã mặt ngoài còn e sao?”.