Chiều muộn, cả phòng An vừa ăn cơmvừa chúi mũi vào màn hình máy tính, xem online một bộ phim mới phát hành.Chuông điện thoại đổ, An ra ngoài nghe.
Bộ phim có những tình tiết rất hàihước, cả bọn cười ầm lên.
Lan ngạc nhiên khi thấy An chỉ cườitrừ, gẩy gẩy cơm trong bát. Bình thường, cô sẽ cười sặc sụa. Có vẻ hôm nay, Ancó tâm sự.
Ăn cơm xong, mấy đứa trong phòng rụcrịch sắp sách vở ra bàn, ôn thi môn cuối. An đứng tựa người vào lan can ngoàihành lang, phóng mắt nhìn ra xa. Từ kí túc xá B10, có thể nhìn bao quát gần hếtcác khu kí túc khác của Bách Khoa. Con phố Tạ Quang Bửu vào tầm này luôn nhộnnhịp hơn cả, những hàng ăn san sát đã thành thương hiệu Bách Khoa như bún đậu mắmtôm, bánh khoai, ốc…Nhà B3 bên cạnh, một anh sinh viên đang ngẫu hứng gẩy đàn vàvài chị sinh viên đi đi lại lại giảm stress. Những hình ảnh này, vốn đã rất quenthuộc với cô, nhưng sao hôm nay lại mang một màu sắc khác.Từng góc sân, từnghàng cây, từng ngọn đèn, thì ra bấy lâu nay chúng vẫn luôn như vậy, chỉ có điềugiờ cô mới chú tâm nhìn kĩ.
An ngồi trầm tư, Lan đứng cạnh lúcnào cô cũng không biết. Mãi sau nghe có tiếng thở mạnh, An mới giật mình quaysang bên phải.
- Hazz.Lan lắc lắc đầu nhìn An, Hiếm hoi mới thấy mày tâm trạng thế này. Bị anh chàngnào hớp hồn rồi ư?
An nhe răng cười: “Bản cô nương màbị chinh phục dễ thế à?”.
Lan chu miệng, tặc lưỡi: “Phải rồi,tao còn tưởng mày bị vô cảm chứ. Nói mau, có chuyện gì?”
An nhìn Lan, trong đôi mắt có gì đóbuồn buồn: “Em tao vừa gọi điện, nó muốn tao ra ở cùng”.
Đôi mắt đang ánh lên vẻ tinh nghịchcủa Lan, chợt trùng xuống. Vài giây im lặng.
- Màyđồng ý à?
An gật đầu: “Đó cũng là ý của bố mẹtao”.
An hiểu, bố mẹ cô lo lắng cho Dũng.Cậu em cô rất thông minh, ngay từ năm thứ hai đã bắt đầu đi làm thêm, đến nămthứ ba đã là trưởng nhóm sinh viên thiết kế đồ họa của công ty. Song với bố mẹcô, việc học tập của con cái luôn là ưu tiên hàng đầu. Bố mẹ sợ Dũng vì mải kiếmtiền mà ảnh hưởng đến việc học nên muốn An ở cùng để đốc thúc. Hơn nữa, An sắplà sinh viên năm cuối, bố mẹ muốn tạo điều kiện tốt nhất cho cô.
Giọng Lan chợt nhỏ lại: “Bao giờmày đi?”
- Dũngđã tìm được nhà rồi. Cũng sắp đến cuối tháng, tao sẽ ở hết tháng thì chuyển.
- Chỉcòn một tuần thôi.
Lan nói xong liền thở mạnh. Cả haicùng nhìn về phía trước. An đã nghe bố mẹ nói về chuyện này từ lâu, nhưng khiphải thực sự chuyển đi, cô lại thấy buồn.
Lan là một cô gái dễ vui, dễ buồn,thoắt một cái đã thay đổi nét mặt, trở nên sinh động như mọi khi.
- Hìhì, thế là kế hoạch của tao sụp đổ.
An tròn mắt: “Kế hoạch gì?’.
Lan nhún vai: “Mày biết đấy, taoluôn thích trêu chọc người khác, họ càng nổi giận, tao càng khoái chí…”
An cười ha ha: “Khỉ Lan”.
“Nhưng mày thì khác, tao làm cáchgì cũng không thể khiến mày nổi nóng. Chỉ có điều, cái bản mặt ngô ngố của màylại càng khiến tao hứng thú. Tao chỉ mong một lần có thể khiến mày nổi xunglên…”. An trề môi. Lan cười hì hì, đoạn nói tiếp: “Mày còn nhớ lời nguyền 209không?”.
“Nhớ chứ”. An gật gật. Năm thứ nhất,mới chân ướt chân ráo vào kí túc, các cô đã được mấy chị khóa trên truyền rằng:Ai ở phòng này, chỉ có mà ế dài, trừ khi ra khỏi phòng. Y như rằng, suốt banăm, trong khi các phòng đồng lứa khác không phải cả phòng thì chí ít cũng haiphần ba có người yêu. Riêng phòng 209 của An thì chỉ dậm chân tại chỗ ở mức2/12. Cứ người nọ đến, rồi lại người kia đi, cũng chẳng khiến các cô động lòng.
Lan tiếp tục: “Đó, tao thấy khôngcông bằng. Mày là quân sư chuyện tao và Việt từ đầu đến cuối. Tao thấy mìnhcũng phải có nghĩa vụ và trách nhiệm với mày. Giờ mày chuyển chỗ khác, nhỡ bịai đó lừa gạt, tao làm sao mà xuất hiện kịp thời”.
An cười sặc sụa: “Haha, mày đoánxem, anh chàng của tao sẽ thế nào?”.
Lan gãi gãi cằm, suy nghĩ vài giâyrồi reo lên: “A, số 10”.
An ngạc nhiên : “Số 10 là sao?”
- Anhta là số 1, mày là số 0, ghép vào là số 10- một con số hoàn hảo. Lan hồn nhiênnói.
An lại bật cười, véo tay Lan: “Conranh, mày muốn con cháu tao suy thoái giống nòi à!”.
Lan xoa xoa tay, rồi vỗ vỗ vai An:“Đùa tí!Tao rất tò mò về anh chàng của mày. Tao đoán anh ta phải là một người rấttâm lý, rất thoải mái, vì mày là một cô gái tốt”.
An nghiêng đầu về phía Lan, mỉm cười:“Cô nương quả là biết vừa đấm vừa xoa. Tại hạ chỉ mong được như cô nương và Việtthôi”.
- Thếmày có gì mới chưa? Lan hỏi.
- Taotôn thờ chủ nghĩa độc thân mà. An lè lưỡi.
- Thôiđi cô. Dám giấu tao à. Lan véo má An một cái đau điếng. Tao hỏi thật, đã bao giờmày chịu suy nghĩ nghiêm túc về tình yêu chưa?
An nhăn mặt, xoa xoa má, gật đầu:“Có chứ, tao đâu phải người vô cảm”.
- Cậubạn cấp 3 chứ gì?
An cười: “Đó chỉ là tình cảm đơnphương thôi. Mày nhớ gặp tao hồi năm nhất chứ, trông tao hồi đó như con gà, còncậu ấy...”. An ngập ngừng: “Cậu ấy và tao là hai thế giới khác hẳn nhau. Một thếgiới sôi động, vui vẻ và một thế giới trầm lắng. Cậu ấy lúc nào cũng thu hút sựchú ý của mọi người”.
Lan lại chép miệng: “Thế cho nênmày chỉ đứng ngắm mà không dám sờ vào hiện vật chứ gì. Mày tự ti quá đấy. Chẳngphải vẻ u sầu của mày cũng đã từng hạ gục đại ca Nam còn gì”.
- Hì,hồi đấy suýt thì tao đổ thật đấy. Nhưng chưa đi đến đâu anh ấy đã quan tâm tháiquá khiến tao cảm giác mình như đứa trẻ bị quản lý vậy. An nhún vai.
Lan chu miệng, lên giọng giảng giải:“Mày á, ai bảo mày mạnh mẽ quá, cái gì cũng thích tự giải quyết, cái gì cũngkhông sao đâu”. Cô lại quay sang An: “Tao thích tính cách đó của mày, mày luônbiết cách cân bằng mọi thứ”
“Nhưng…”Lan ngập ngừng : “Con gáimà, dù mạnh mẽ đến đâu cũng cần có người bên cạnh mình.
- Taobiết chứ. Có nhiều người hỏi tao, trêu tao năm thứ tư rồi chưa có người yêu. Bịtrêu nhiều quá, đôi lúc cũng buồn, cô đơn thật đấy.Còn bản thân tao hình nhưchưa sẵn sàng, chả ai làm tao động lòng quá lâu. Tao mong một người nào đó cóthể giúp tao hoàn thiện hơn, có thể sống thật với con người mình và nhất làluôn làm tao cười. An chia sẻ.
- Tìnhyêu đơn giản lắm, nó không phải là một cái gì to tát như cổ tích đâu. Chỉ đơnthuần là sự đồng cảm của hai con người hoặc người nọ bù đắp những thiếu sót chongười kia. Mày chưa yêu vì mày chưa chịu trải lòng, hiểu không?
An gật đầu: “Mày rất hiểu tao. Thựcsự tao luôn trông chờ một mối quan hệ bình đẳng trong tình yêu. Không có chuyệnáp đặt ý kiến của người này cho người khác, cùng nấu ăn, cùng làm việc nhà…Có lẽ,tao sợ sự thất bại. Chỉ khi nào tao đủ tự tin, đủ thông minh, tao mới chấp nhậnmột người nào đó. Dù tao thích được che chở, muốn người đó giúp mình hoàn thiệnnhững thiếu sót, nhưng lại không muốn ai điều khiển mình, cái gì cũng nghĩ mìnhcó thể tự làm được, tự vượt qua được”
Lan chăm chú lắng nghe An nói, Anluôn là người nghe Lan tâm sự, rất ít khi cô nói về tình yêu.
- Màylúc nào cũng mạnh mẽ thế đấy.
- Mộtngười như tao, thật khó để tìm được người phù hợp với mình. Không phải tao tựti đâu, mà thực tế là tao luôn hiểu mình muốn gì. Nói tao hiền dịu thì đúng làcái mặt của tao dễ đánh lừa thiên hạ. Mà nói tao sống phóng khoáng, không thícháp đặt cũng không sai. Hơn nữa, tao lại có quá nhiều sở thích cá nhân không thểbỏ.
- Ừ,con trai dễ bị sự dè dặt của mày thu hút, nhưng chỉ cần đến gần sẽ bị cá tính củamày nuốt mất. Tao tự nhận thấy là mày mạnh mẽ hơn mức yêu cầu so với vẻ ngoài nữtính, nhẹ nhàng của mày.Có bao giờ mày thấy không yêu rất buồn không? Thử yêuđi, rất thú vị đấy..
- Hì,mày không nhớ là hỏi tao câu này cả trăm lần rồi à. Với tao, buồn hay không làdo bản thân mình thôi. Người khác coi tình yêu là động lực của cuộc sống, còntao có tình yêu thì tốt, tìm được người phù hợp với mình càng vui, còn không cóthì cuộc sống vẫn còn nhiều thứ khác hấp dẫn mà. Cứ cố gồng mình sắm lấy một thứcho sánh kịp thiên hạ không phải là phong cách của tao.
Tìnhyêu chỉ có một, còn những thứ giả giả nóthì nhiều lắm. Có người đi hết cả cuộc đời cùng không thể tìm được tình yêuđích thực. Có người tìm thấy rồi mà vì danh tiếng, tiền tài nỡ buông tay ra, cóngười tìm ra ngay khi còn trẻ. An không mong mình may mắn như trường hợp thứba. Ước mơ của cô là đến Đà Lạt, Hà Lan. Xa gia đình, bạn bè, thật chẳng muốnchút nào. Thâm tâm cô vẫn luôn mong chờ một bàn tay nào đó níu giữ cô lại hoặcdang tay đón chờ cô đến. Trong những lúc khó khăn của tuổi trẻ, An hi vọng mộtngười thực sự - như- vậy- bên cạnh.
- Phảirồi, người ta nhìn mưa rơi thì kêu não ruột, còn mày tranh thủ ngồi uống trà,ăn bánh, xem phim lại kêu cuộc sống là thiên đường.
Ngập ngừng1 lát, Lan nói tiếp: “Tao nói mày đừng buồn nhé. Tao thực sự tiếc ày vàMinh.Tao đã từng nghĩ Minh là một nửa hoàn hảo của mày cơ đấy, Minh rất chuđáo, ân cần với mày, lại là người mày tin tưởng nhất”.
- Màybiết không. Giọng An đều đều: Điều tao hối tiếc nhất trong suốt những năm học đạihọc, đó là để mất tình bạn thân thiết với Minh.
Nhắc đến Minh, An lại thấy trống rỗng,cảm giác đó vẫn luôn như con sóng ngầm âm ỉ trong lòng. Mất mát, tiếc nuối haynói đúng hơn là sự hụt hẫng khi một người bạn đã không còn bên cạnh mình. Minhquen An khi hai người cùng học ở lớp đại cương trước khi phân ban vào chuyênnghành. Đến bây giờ, An vẫn không lý giải được tại sao một người ban đầu mới gặpcô rất ghét vì suốt ngày bị hắn trêu ghẹo mà sau này lại trở thành người bạnthân nhất của cô.
Khi chơi thân với Minh, cô thấymình lúc đó sao hay vậy, vô tư vậy. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cô vẫn luôn cảmthấy ấm áp bởi bên cạnh có một người bạn sẵn sàng chia sẻ với cô mọi thứ. Đi vớiMinh, mọi thứ thật yên bình, dù cuộc sống thành thị bon chen, xô bồ, cô vẫnkhông cảm thấy mệt mỏi.
An ngây thơ luôn tin rằng, cùng vớiLan, Minh là người bạn thân thiết nhất của cô. Đến khi Minh nói ra ba chữ: “Tớyêu cậu”, An mới bàng hoàng nhận ra: Mình quá vô tư. Vô tư hay vô tâm. Có lẽMinh đã thích cô từ lâu rồi. Chả thế mà, Minh lại quan tâm đến cô như vậy. Vàchính sự quan tâm ấy, lại càng khiến cô tin tưởng Minh, càng khắc vào đầu haichữ: “Bạn thân”.
An buồn và sụp đổ, một người bạnthân lại thích mình. Mọi chuyện có thể đã khác rồi. Dù gì, khi Minh đã nói ra,cả hai sẽ đều ngại. An hiều những gì Minh làm cho cô cũng một phần vì thích cô.Còn Minh sẽ ngại vì để lộ lòng mình rồi. Không phải chuyện gì cậu cũng san sẻ vớicô nữa. Đó là tâm lý đương nhiên mà.
Một mùa hè trôi qua, có biết baochuyện xảy ra và có biết bao thay đổi. Minh ra kí túc, An ít có cơ hội gặp Minhhơn. Cậu vẫn cởi mở, vẫn quan tâm đến cô, vẫn nghe cô nói. Vậy mà, cô luôn cảmthấy có gì đó- đã thay đổi.
Năm thứ ba, lại một kì đi chệch hướng,An quá kì vọng vào chuyên nghành của mình, để rồi lại thất vọng quá nhiều. Khicảm giác mọi thứ xung quanh nhàm chán, cô trở nên trầm lặng khác thường. Conngười cô đã quen với việc tự mình làm, tự mình chịu, tự mình định hướng, tựmình cố gắng nên đôi lúc thấy thật chơi vơi. Minh không nhận ra, không ai nhậnra cả. Họ vẫn thấy cô điểm cao đều đều, vẫn nói, vẫn cười.
Và bên cạnh Minh lúc này, có mộtngười con gái khác. Mặc dù Minh luôn phủ nhận, nhưng An biết cậu đã xao động.An không buồn mà vui cho bạn, chỉ buồn vì Minh đã khác với cô. An đã chết lặngđi khi nghe Minh nói: “Khi nào tao có người yêu, tao sẽ không quan tâm đến màythế này nữa đâu”. Và: “Tình cảm của tao dành ày không còn được như trước nữa”.Vẫn biết, đó là điều đương nhiên. Dù không muốn tiến tới một mối quan hệ nghiêmtúc- khác tình bạn- với Minh, thì nó vẫn như một cái tát, một cú sốc của An vềMinh.
Người luôn đến đón An mỗi lần cô ranhà bạn, người đã hét ầm lên khi tay cô dính đầy phấn măng, mua bánh cho cô khicô kêu đói, và người ấy đã từng nói: “Mày là người duy nhất tao có thể nói ra mọiđiều”. Khi đi tình nguyện, An cũng chỉ yên tâm ngủ khi Minh nói: “Ngủ đi, tao sẽcanh chừng ày”. Và trước giờ thi, cô đau đầu cũng chỉ nhờ Minh đi mua thuốc.Với An, Minh quan trọng và thân thuộc thế đấy nên khi nghe những câu nói kia,An cảm thấy thất vọng tràn trề.
Có lẽ, nếu biết cách cư xử hơn, Anvẫn giữ được tình bạn thân thiết với Minh. An giống như một con ốc, khi ngườita cho cô cảm giác an toàn, cô sẽ không ngại trải lòng, còn khi đã mất niềmtin, cô sẽ co lại để bảo vệ mình. Có thể, trước mặt Minh, cô vẫn vui vẻ đấy,nhưng những cảm xúc buồn thì luôn giấu trong lòng. Con người luôn ích kỉ mà, dùđó có là tình bạn hay tình yêu. Thời gian đó, giữa An và Minh, đôi lúc, có mộtvách ngăn vô hình.
May thay, mọi thứ đã qua rồi.
An nói: “Tình bạn cũng giống nhưtình yêu, có lúc thăng lúc trầm. Tao đã phụ thuộc vào Minh quá nhiều. Tao cũngnên tự đứng bằng đôi chân mình mà không có cậu ấy. Giờ là lúc tao hiểu rõ nhấtý nghĩa hai từ “bạn thân””.
Dù có rất nhiều chuyện xảy ra, An vẫnluôn tin tưởng Minh. Dù cả khi cô rất đau lòng khi Minh không còn quan tâm đếncô như trước, cô cũng không thể ghét Minh. Có lẽ, Minh sẽ ngạc nhiên lắm nếu biếtrằng: Khi cô run, người có thể khiến cô vững tâm ngay lập tức là Minh. Chỉ cầncậu ngồi bên cạnh hay trêu cô cười. Thực sự, cô cũng không hiểu tại sao tình bạncô dành cho Minh lại lớn đến vậy.
An mỉm cười, nhìn Lan: “Cảm ơn mày,đã luôn bên cạnh tao. Nhờ những người bạn như mày, tao đã thấy trưởng thành vàyêu đời hơn rất nhiều”.
Lan nhìn cô, ánh mắt chợt trở nên ấmáp hơn, bàn tay cũng xiết chặt hơn. Có những điều bình dị, không cần nói cũngcó thể hiểu được.
Sắp sang năm cuối, Anđã nhìn thấy con đường cô phải đi. Con đường sẽ không có Lan, có Minh, có Chi,có Linh, Vũ … bên cạnh nữa. Song lúc nào, họ cũng là những ngọn lửa giúp côthêm vững tin và bước đi trên con đường đã chọn.
An thấy khóe mắt cay cay, bao kỉ niệmchợt ùa về như một cuốn phim quay chậm. Ánh đèn từ các phòng hắt ra dường nhưcũng dịu dàng hơn trước hai cái bóng tĩnh lặng. Lancũng đầy tâm trạng. Người bạn ngồi bên cạnh cô là người duy nhất cô ngủ chung,ăn chung, người luôn vỗ vỗ vai những khi cô buồn, chia sẻ với cô mọi chuyện,người đã không ít lần cùng cô trèo tường vào công viên- thay vì đi cổng chính -chỉ để thử cảm giác mạnh.
Sương đêm dần buông. An nhìn sangLan, cô bạn bình thường luôn thích trêu chọc mọi người, lúc này khuôn mặt đã ướtđẫm nước mắt