Với những người mới quen, những ấntượng như vậy có thể dẫn đến hai chiều hướng. Một là, trở nên thân thiết hơn.Hai là, ghét nhau ra mặt. An không biết mình rơi vào trường hợp nào. Quân thânthiết với Dũng, lại là hàng xóm nhà cô. Lẽ tất nhiên, việc gặp mặt thường xuyênlà điều không tránh khỏi. Nhưng cứ nhìn thấy anh là cô lại thấy mình là con gàgật gù trong nồi canh mặn chát. Quân lại có vẻ khoái cái vẻ mặt tẽn tò của cô.Cuộc nói chuyện của họ thường bắt đầu rất bình thường cho đến khi cô không đềphòng, thể nào anh cũng nói vài câu gì đó khiến cô chẳng kịp phản công.
An đáng thương sau vài lần bị anhchọc cho tơi tả đã biết cách phòng thủ hơn. Nhưng đối phó với anh quả là khôngdễ. Từ trước đến nay, cô đã không giỏi đối đáp người khác. Và, một sự thật màcô chỉ có thể khẳng định một cách chua xót, anh ta quá đẹp trai. Cô không tránhkhỏi việc bị đơ trong vài giây mỗi khi anh cười. Thế cho nên, trước một đối thủ đáng gờm như vậy,nếu mình không có đủ vũ khí để chống lại, thì -tốt nhất là tránh -tránh càng xacàng tốt. Cô tìm mọi cách để không gặp mặt anh và nếu chẳng may có gặp thì cũngchỉ ậm ừ vài câu rồi bận việc nọ việc kia chạy mất. Dù sao, anh ta cũng là sếpcủa em trai cô. Cô không muốn Dũng nghĩ rằng cô không biết cách cư xử.
Cũng may cho An, Quân là một ngườibận rộn, thời gian anh có nhà không nhiều. Còn cô cũng chỉ rảnh rang được hơn mộttuần bởi ngoài việc học thêm tiếng anh, cô và Diệp Chi đã được thầy hướng dẫngiao đề tài. Công việc bù đầu bù cổ khiến cô không còn nhiều thời gian mà suynghĩ linh tinh nữa. Tất nhiên, An vẫn không quên thực hiện ước mơ của mình. Côtiện dụng tất cả các vị trí trong nhà để bày hoa, từ hoa thủy canh, hoa nhựa đếnhoa trồng trong chậu. Ai mới đến, thoạt nhìn cứ tưởng đây là một vườn hoa thunhỏ. Có lần, Quân xuống chơi, anh cười cười bảo Dũng: “Có vẻ em quá nuông chiềuchị mình rồi”.
Từ đầu năm thứ 4, những sinh viên có ý định theo hướngnghiên cứu đã cập rập tìm giáo viên hướng dẫn ình. An không định theo hướngđó nhưng cô hiểu rõ chuyên nghành của mình thiên về công nghệ, nắm vững các kĩthuật sẽ giúp ích rất nhiều cho công việc sau này. Sau một thời gian tìm hiểu,đến đầu kì 2, cô xin theo TS. Trịnh Anh. Tuy là một giáo viên trẻ, mới trở vềnước 3 năm nhưng Trịnh Anh đã giữ vaitrò phó giám đốc trung tâm nghiên cứu và phát triển công nghệ cao của Viện cô.An nghe tiếng tăm của thầy truyền tụng trong khoa thì đem lòng ngưỡng mộ. Mặtkhác, An cũng rất thích Kĩ thuật di truyền.
Lần đầu gặp thầy, An đi cùng DiệpChi. Hai đứa có cùng chí hướng, lại chơi thân với nhau. Diệp Chi nóng nảy nhưngthẳng thắn, tốt bụng, làm việc với An rất hợp gu. Nó vốn xông xáo thế mà lầnnày cứ liên tục bám vào tay An: “Mày! Tao hồi hộp quá”.
Đến lúc diện kiến “thần tượng”, Ankhông khỏi ngỡ ngàng. Thầy khác xa với tưởng tượng của cô về một ông thầy điềmđạm, uyên bác. Ngược lại, trông thầy gần gũi không khác ông anh họ của cô là mấy.Giản dị, thư sinh và độ nhiệt tình với sinh viên thì khỏi nói. An và Diệp Chichỉ ngồi nghe, để thầy “bắn” từ đầu đến cuối. Thầy nói nhiều, tốc độ bắn cũngthật đáng ngưỡng mộ. “Hơn súng liên thanh” An nghĩ thầm. Hai đứa ngồi hết gật đầulại “Vâng, dạ”, tựa hồ như không nói đượccâu nào. Nhưng cách truyền đạt của thầy khiến An thấy rất thú vị. Nhìn phongthái, sự nhiệt huyết trong lời nói của thầy, An cảm thấy quyết định của mình làhoàn toàn đúng đắn.
Với những sinh viên như An, để cóthể tự mình độc lập làm một đề tài, phải trải qua một quá trình học việc nghiêmtúc ở phòng thí nghiệm. Thầy Trịnh Anh không yêu cầu cô có mặt thường xuyên ởđó nhưng phải sắp xếp thời gian hợp lý để không ảnh hưởng đến việc học trên lớp.Thời gian đầu, An rất chăm chỉ. Cô học buổi sáng nên hầu như buổi chiều nàocũng thấy cô và Diệp Chi trên phòng thí nghiệm. Thầy Trịnh Anh không trực tiếphướng dẫn, ngay từ hôm đầu đã giao các cô cho những anh chị học cao học. Nhiệmvụ của cô lúc này chỉ là quan sát và học các kĩ thuật, chưa được phép làm gì cả.Đây là một trung tâm thí nghiệm mới nên máy móc rất hiện đại, tân tiến. An vàDiệp Chi nhìn những thiết bị bóng loáng, lại nghe các bậc tiền bối dọa toànđáng giá tiền tỉ thì không dám động đến, chỉ đứng lẩm nhẩm các thông số ghitrên máy. Không khí làm việc nghiêm túc trong phòng thí nghiệm cộng thêm ngườinào biết việc người đấy khiến 2 cô cũng không dám cười đùa như mọi khi.
Công việc của những kẻ học việc thựcra chẳng có gì. Chỉ đứng xem các anh chị khóa trên thao tác, có gì không hiểuthì hỏi và ghi chép lại. Những kiến thức cô học được trên lớp có đôi chút khácvới thí nghiệm thực tế. An biết rõ làm thí nghiệm đòi hỏi sự tỉ mẩn và chuyêntâm nhưng nhìn sự tỉ mỉ của các anh chị, cô khẽ chột dạ: “Không biết một đứa hậuđậu như mình có thể làm được không?”.Đặc biệt, đối với kĩ thuật gen, đối tượngnghiên cứu ở cấp độ phân tử , hóa chất tính bằng µmol thì càng phải đòi hỏi sựchính xác cao độ. Thỉnh thoảng, cô cũng được các anh chị giao cho vài việc lặtvặt như pha hóa chất hay rửa ống nghiệm. Cứ quan sát mà không được thực hành cộngthêm thái độ không mấy niềm nở của các anh chị khóa trên nên An cũng thấy cóđôi lúc ngán ngẩm. Cô tự hỏi: “Liệu làm nghiên cứu ai cũng khô khan thế sao?”.Mỗi lần như thế Diệp Chi lại đập nhẹ nhẹ vào vai cô tỏ ý: “Cố lên, chiến hữu”.
Thầy Trịnh Anh ngồi ở phòng làm việcbên cạnh, khách ra khách vào liên tục. Những lúc không có khách lại thấy thầyghi chép, nghe điện thoại hoặc chạy sangphòng thí nghiệm hướng dẫn sinh viên. Annhìn thầy mà ngao ngán: “Con người của công việc”. Phòng làm việc của thầy nốiliền với phòng thí nghiệm, chỉ ngăn cách nhau bằng lớp cửa kính nên ngồi từphòng bên này có thể quan sát phòng bên kia dễ dàng. Đôi lần, ngó thấy bọn Chi,An ngồi thu lu một góc nhàn rỗi, thầy lại quay sang bảo chị Hà thư ký sang giaoviệc vặt cho 2 đứa. Những công việc buồn cười mà An từng làm qua kể không hết,đại loại như : đếm số bàn ghế trong phòng thí nghiệm, phân loại các pipetmanhay thậm chí đục lỗ trên miếng xốp để làm giá đỡ ống eppendorf. May mắn hơn mộttí thì được giao cho xếp các dụng cụ đã thanh trùng vào hộp hoặc sắp xếp hóa chấtvào giá…
An cũng không ít lần bị quở mắng vìcái thói bất cẩn của mình. Có một lần, cô cùng Diệp Chi được giao pha gel để điệndi. Cô theo thói quen vẫn làm trong các bài thí nghiệm ở lớp, cân Agarose (gel)trên giấy bạc, đang định đổ vào cốc thì chị Hà nhìn thấy. Chị cầm vội lấy tờ giấybạc, trừng mắt hỏi làm An muốn dựng tóc gáy:
- Côđã dùng cồn lau sạch giấy chưa? Cô có biết nguyên tắc cân những hóa chất tinhkhiết không?
Thấy An lí nhí nói: “Dạ, chưa ạ”,chị lại càng nạt to hơn: “Cô có biết 100g Agar tinh khiết đáng giá bao tiềnkhông? Nhìn xem, cô làm thế này, vừa làm nhiễm tạp, vừa lãng phí hóa chất. Nếuđiện di mà bản gel bị đục thì có nhìn rõ không? Bây giờ cô gạt những phần ởphía trên tờ giấy rồi cân ngay vào cốc cho tôi”.
Trước khi bỏ đi, chị còn chép miệng:“Thật không làm được việc gì cho ra hồn”.
An nghe anh Hòa thì thầm: “100g giá5 triệu đấy em ạ” thì lạnh cả sống lưng. Cô thầm trách mình bất cẩn và lãngphí!!
Mặc dù đã được giao đề tài nhưngtrên thực tế An và Chi chỉ được ghép nhóm với các anh chị khóa trên. Thầy TrịnhAnh muốn hai cô tự viết hướng nghiên cứu đề tài để hiểu mình phải làm những gìvà sự giúp đỡ của các “bậc tiền bối” sẽ khiến họ hoàn thiện khả năng thực nghiệmtrước khi có thể bắt tay làm việc độc lập. Trong vòng hai tuần, thầy yêu cầu côviết xong bản báo cáo chi tiết cho đề tài. Ngoài những kiến thức đã học, An phảitìm hiểu thêm rất nhiều, kể cả cách trình bày. Mọi việc quả là không dễ dàng. “Đường đến thành công đâu chỉ có hoa hồng”. Cô và Chi thường cắm rễ trên thư viện.
Hôm nay là ngày phải nộp bài cho thầy,An rất háo hức. Trung tâm thí nghiệm mở cửa lúc 8h nhưng cô đã rục rịch ra khỏinhà từ 7h. Lạ thay, hôm nay chuyến xe bus cô đợi dường như mất hút ở đâu. “Có lẽlà tắc đường”. 7h35, An bắt đầu sốt ruột. Bình thường, nếu đúng giờ xe bus làchỉ khoảng 20 phút sau cô có mặt ở trường.
Đột nhiên một chiếc Novo đỗ phịchtrước mặt. Vừa thấy An ngước mặt lên Quân đã nói:
- Nhìndáng điệu của em đang có việc gấp hả? Lên xe đi, anh đưa em đến trường.
An huơ huơ tay: “Anh đi làm hướngkia mà, em chờ xe bus cũng được”.
- Hômnay anh có việc đi qua đó. Yên tâm, anh không bắt cóc em đâu mà sợ. Anh nói,tay đã đưa chiếc mũ bảo hiểm ra phía trước.
An nóng hết người bởi những ánh mắtghen tị của các cô gái xung quanh và chắc chắn cũng không ít kẻ đang nghĩ thầm:“Sướng thế mà còn tỏ bộ kiêu”. Cô đành miễn cưỡng đỡ chiếc mũ trên tay Quân, rồitrèo lên xe, cảm giác thật chẳng dễ chịu chút nào. Anh phóng xe rất nhanh, tốcđộ khiến cô không khỏi bàng hoàng nhưng phải công nhận là anh ta xử lý tình huốngrất khéo. Quân hơi quay người lại, gợi chuyện:
- Dạonày em có vẻ rất bận. Anh thường nhìn thấy cô về nhà muộn hoặc ngồi lì ở bànghi chép gì đó.
- Vâng,em đang làm đề tài với thầy .
- Emđịnh theo hướng nào?
- Kĩthuật di truyền ạ.
- Ồ,đó là một lĩnh vực khó và đóng vai trò then chốt của CNSH hiện đại phải không?
- Ơ,dạ vâng. Anh có vẻ am hiểu nhỉ?
- Emgái anh cũng học ngành này mà.
Nhắc đến em gái Quân, hình như Anchưa gặp bao giờ. Cô hỏi:
- Emấy không ở với anh ạ?
Quân lắc đầu: Nó đang nghỉ hè.
An chợt nhớ mùa hè những năm trước.Tầm này có lẽ cô đang vắt vẻo trên cây bẻ nhãn hoặc đang bơi thuyền trên sôngcũng nên.
- Emđã tìm được lớp học thêm tiếng Anh chưa? Quân hỏi.
- Dạrồi ạ.
- Thếthì tốt. Em nên đầu tư thời gian nhiều vào, rất có ích cho sau này.
Xe của họđã ngoặt vào cổng trường Bách Khoa. Trung tâm thí nghiệm chỉ cách đó không xa.
- Choem xuống đây được rồi, anh Quân. An chỉ về phía lề đường trước mặt.
Nhìn quy mô hoành tráng của trungtâm, Quân không khỏi trầm trồ: “Em nghiên cứu ở đây?”
- Dạvâng, cảm ơn anh, anh đi đi kẻo muộn.
An vừa đưa mũ bảo hiểm cho Quân, vừa khe khẽcúi đầu, một cử chỉ quen thuộc khi cô muốn thể hiện sự cảm kích với ai đó. “An,An” cách đó không xa, Diệp Chi đang gọi cô. An giơ hai ngón tay lên, làm động tác vẫy vẫy.
- Bạnem đang chờ. Anh đi đây.
An nở nụ cười thật tươi, định chờcho anh đi khỏi rồi sẽ vào. Trước khi xe nổ máy, Quân lại ngước lên, khóe môi cũng hơi cong, khiến cô chột dạ:
- À,theo anh, em nên giảm béo đi. Đèo em đằng sau, xe của anh nhấn ga hết cỡ cũngchỉ đạt tốc độ 80 km/h . Lời vừa dứt là phóng xe đi thẳng.
An đứng như trời trồng một chỗ.“Anh được lắm”. Kẻ có thể khiến cô đang từ ngọn tre mà đáp ngay xuống ngọn cỏ-chỉ có thể là anh ta.
Trong nội thành đâu có cho phép đivới tốc độ cao như vậy. Hơn nữa, dòng xe đó tốc độ bét nhất cũng phải đạt 130km/h. Anh ta coi mình là con heo tạ chắc?.
- Này,anh chàng đẹp trai nào mà khiến mày đứng ngây ra thế hả?
Chi vỗ vỗ vai bạn. An xị mặt khôngnói gì, cô kéo tay Chi đi nhanh lên phòng thí nghiệm.
Thầy Trịnh Anh luôn đến rất đúng giờ.Gõ cửa, nhẹ nhàng bước vào, chào thầy xong, An và Chi nộp bài báo cáo, thái độcung kính như thị nữ với bệ hạ.
- Rấttốt. Tôi thích cách trình bày và lập luận của hai em. Thầy Trịnh Anh vừa xemqua bài của An và Chi đã tấm tắc khen. Mặt hai cô giãn hẳn ra nhưng trên trán vẫncòn rịn mồ hôi.
- Lolắng quá hả? Tôi có làm gì hai em đâu. Nhìn vẻ mặt của hai cô học trò, TrịnhAnh không khỏi bật cười. An và Chi cũng cười.
- Tốtlắm, ngày mai các em sẽ theo nhóm thực hành luôn. Lần trước các em chỉ đượcquan sát, lần này sẽ được làm thật dưới sự giám sát của các anh chị khóa trên.Hà, gọi giúp tôi Hòa và Dung vào đây.
Rồi thầy quay sang hai cô nói tiếp:“Đó là hai trưởng nhóm đề tài mà tôi phân cho các em. An sẽ do Hòa hướng dẫncòn Dung sẽ giúp đỡ Chi. Để tôi nhắc lại cho các em nguyên tắc vào phòng thínghiệm. Thứ nhất…”. An và Chi khẽ nhìnnhau, thở dài trong lòng: “Ôi, bắt đầu rồi đấy”.
Khi Hòa và Dung vào, thầy vẫn đangthao thao bất tuyệt. Nhìn hai cô bé đang nghe một cách nhẫn nại, hai cô cậu đềucố gắng nhịn cười. Một lúc sau, thầy giao cho Hòa và Dung một số công việc vàcòn dặn đi dặn lại phải hướng dẫn hai cô thật cẩn thận. Vừa ra khỏi phòng thầy,Hòa đã ghé tai An thì thầm: “Tốt nhất, khi đến gặp thầy, em nên chuẩn bị giấybút và chăm sóc màng nhĩ cẩn thận”. An bật cười. Tiếng tăm của thầy quả là danhbất hư truyền.
An học tiếng anh buổi tối nên việclên phòng thí nghiệm không ảnh hưởng gì nhiều. Cô đã quen anh Hòa từ trước, dođó, việc làm quen với phòng thí nghiệm dễ dàng hơn. Hòa là sinh viên hơn cô 4khóa, được giữ lại ở trường phụ trách phòng thí nghiệm và là cánh tay đắc lực củathầy Trịnh Anh. Thời gian trước cô và Diệp Chi lên, anh còn đang làm đề tài bênviện công nghệ sinh học nên ít có thời gian được tiếp xúc với anh. Còn chị Dungcũng đang học cao học và nghe đâu là học trò thầy cưng nhất.
Ngay từ ngày đầu mới lên, anh Hòađã dẫn cô đi một vòng chỉ dẫn cách sử dụng các loại máy móc và cách tìm các loạihóa chất trên ngăn. “Làm kĩ thuật gen phải tiết kiệm, cẩn thận vì hóa chất rấtđắt tiền và một số có khả năng gây đột biến”Anh nhắc. Thực ra, An làm sao quênđược bài học với Agar hôm đó. Cô luôn tự nhắc mình làm bất cứ cái gì cũng phảicẩn thận, không được làm ẩu cho có lệ. Những thí nghiệm nào không đòi hỏi sựchính xác cao hoặc đơn giản, dễ làm, anh đều để cô tự làm. Với thao tác khóhơn, trước khi thực hành, anh luôn giảng rất kĩ và bắt cô ghi chép lại. Thái độcởi mở của các anh chị khác hẳn với thời gian đầu cô mới lên. Dần dần, An cảmthấy hứng thú với phòng thí nghiệm.
Một ngày đầu tháng tám, tiết trờimùa thu cũng không thể làm dịu bớt cái nóng của xứ Bắc. Mới 8h sáng mà nắng đãgay gắt. An ngủ dậy muộn, cô ba chân bốn cẳng chạy lên phòng thí nghiệm muộn mấtnửa tiếng. Hôm qua anh Hòa đã dặn hôm nay phải lên sớm pha môi trường, tối quahọc tiếng anh muộn làm An quên mất. Cô lò dò bước qua cánh cửa phòng thí nghiệm,hi vọng anh Hòa chưa đến. “Phù” Không thấy bóng dáng đại ca Hòa, An thở phào nhẹnhõm mặc áo blue.
- Nè,đi muộn thế. Chi cốc vào đầu An một cái đau điếng. “Ối!”An ôm đầu, nhăn nhó ngẩnglên, Chi đang đứng hai tay chống nạnh, mặt gườm gườm nhìn cô.
- Xinchị cho em hai chữ bình yên. Tối qua em phải làm bài tập tiếng anh.
- Ôithế hả, thương quá! Vừa nói vừa xoa xoa đầu An làm cô rùng mình.
- Nè,nhìn tên bên kia kìa. Đẹp trai nhỉ? Chi chỉ chỉ cậu con trai đang nói chuyện với thầy Trịnh Anh ở phòng bên cạnh.
- Cũngtạm, của mày cả đấy. Tao còn nhiều việc phải làm.
An nhìn mộtcách hững hờ rồi đi về phía tủ đựng hóa chất. Đại ca Hòa lên bây giờ mà thấy côchưa hoàn thành nhiệm vụ - coi như xong – tha hồ mà nghe cải lương free.
Chi đứng ở đầu bên cạnh nhìn cô,hai tay đút túi áo, nụ cười và ánh mắt đều rất gian tà: “Chà chà, có người cótrai đẹp đưa đón có khác, kiêu thế”.
An đâu có điếc, nghe câu đó mắt côlong lên sòng sọc, nếu không phải tay đang cầm lọ acid chắc chắn tên Chi kia sẽkhông trốn thoát. “Đẹp trai, đẹp trai cái gì?”. Cô lẩm bẩm, tự dưng thấy dị ứnghai từ đó thế cơ chứ.
“Cốc” đầu An lại đau điếng.
- Tậptrung vào, nghĩ cái gì thế. Anh Hòa đã xuất hiện từ lúc nào. Nhìn cái vẻ khổ sởcủa An, Chi bặm môi cố gắng nhịn cười. An muốn ăn tươi nuốt sống con bạn quá!
- Anhơi, có người đang nhớ người yêu mà. Chi đứng bên cạnh anh Hòa thì thầm. Anh tagật gật đầu như bổ củi, hưởng ứng: “Thật à, thật à”.
An bặm môi, quá đáng rồi đấy bà chị.Cô lườm Chi một cái, cô nàng làm ra bộ ngây thơ, khẽ nhún vai rồi chạy tót sangbên cạnh chị Dung.
- Nào,tất cả qua đây tôi nhờ chút.
Thầy TrịnhAnh bước vào cùng cậu bạn lúc nãy.
- Bạnnày là Phong, sinh viên đại học M. Trường ta luôn có trao đổi sinh viên với cáctrường khác. Tôi rất mong các em giúp đỡ Phong trong thời gian thực hành ở đây.
Cả nhómcùng “Vâng ạ” đồng ý.
Phong cười rất tươi, nhanh nhẹn bắttay mọi người làm quen.
Lúc này, An mới để ý đến Phong. Cậuta trắng trẻo, cao ráo, và có phần rất kute. Nhìn cậu ta có vẻ hiền lành nhưngkhá nhanh mồm nhanh miệng. Mấy chị trong phòng thấy Phong đẹp trai, dễ thươngthì kéo nhau xúm xít hỏi han, Phong cười đáp lại rất lễ phép. Coi bộ cậu ta mớiđến mà đã lấy lòng được không ít chị em. Chi khẽ huých tay An: “Đẹp trai cũngcó nhiều lợi thế nhỉ?”.
An một tay chống cằm, nói giọngkhông hề cảm xúc: “Đẹp trai là do mẹ cha sinh ra, có gì đáng tự hào đâu”.
- Sax,Chi phì cười, tao nhớ trước đây chỉ cần nhìn thấy trai đẹp từ xa là mày đã chảynước miếng. Nói rồi đưa tay sờ trán An. Sao giờ lại ra nông nổi này? Mày đã ranhập hội “Anti trai đẹp” từ khi nào vậy?
An khoát tay Chi: Xin mày đừng cótư tưởng phản động thế được không. Tao hoàn toàn bình thường.
Chi gãi gãi cằm rồi reo lên vui sướng:A, a, biết rồi nhé, anh chàng đẹp trai hôm nọ có thể là nguyên nhân, và đây- mộttay chống nạnh, một tay chỉ An, Chi lớn tiếng- đây là kết quả. Nói mau, mày đãlàm gì?
An co rúm lại rồi chớp chớp mắt:Hic, tao và mày đã học với nhau gần nửa thập kỷ rồi đấy!!Hóa ra mày tin tưởngtao quá. Sao mày không nghĩ tao bị làm gì?
Haha. Biết là An ngây thơ đã mắc bẫy,Chi nhẹ giọng: Ô, thế là…làm gì rồi à?
An chưa kịp trả lời thì…
- Ồnào quá. Bóng đại ca Hòa đã sừng sững sau lưng.
- Dạ,em xin lỗi ạ. Trông điệu bộ hai cô nàng khúm núm như hai chú cún con bị chủ phát hiện mắc lỗi, hết sức buồn cười.An ngước mắt lên vừa đúng lúc Phong đang nhìn họ cười tủm tỉm
- Vềngay vị trí, Chi, chị Dung đang tìm em đấy. Hòa ra lệnh.
Chi “Dạ” một tiếng rõ to rồi chạyđi.
- An,hôm nay em sẽ chạy điện di mẫu DNA này nhé. Quy trình em nắm được rồi đúngkhông. Anh phải đi làm một số việc cho thầy. Anh Hòa căn dặn.
- Vâng,được ạ. An vừa gật đầu vừa đáp rõng rạc, cô cũng rất hứng thú được tự tay làm.
Anh Hòa vừa đi khỏi, An bắt tayngay vào công việc. Tra mẫu, cho chạy điện di và ngồi chờ load mẫu. Mọi việckhông mấy khó khăn, chỉ có công đoạn chờ là hơi lâu. An tranh thủ giở sách tiếngAnh ra học. Mọi người trong phòng cũng đang bận rộn với công việc của mình.
- Chịđang điện di DNA à? Một giọng nam trầm ấm vang lên. An ngẩng đầu, Phong đang đứngcạnh, mỉm cười.
- Đúngrồi. An cũng cười đáp lại.
Phong chăm chú quan sát rồi quaysang hỏi An: “Nồng độ mẫu thế nào? Bao giờ thì dừng ạ?”.
An đứng dậy, chỉ vào bản điện di,giải thích cho Phong. Phong khá dễ mến, khi hỏi thì nói giọng từ tốn, khi ngườikhác nói cậu chăm chú lắng nghe và tự tin nhìn thẳng người đối diện.
- Cậumới lên còn bỡ ngỡ, rồi sẽ quen thôi. Hồi mới lên, tớ còn không dám động vào bấtcứ cái gì. An vui vẻ nói, cảm thấy mình cũng khá ra dáng đàn chị.
- Vâng,em còn phải nhờ chị giúp đỡ nhiều. Phong niềm nở
- Emlà sinh viên năm thứ mấy rồi?
- Emsắp sang năm thứ 4, năm cuối.
- Đạihọc M học có 4 năm đúng không? Chị cũng là sinh viên năm cuối, sắp sang năm thứ5.
- Vậyư, thế chị sinh năm 89. Em cũng thế. Năm thứ nhất, em bị tai nạn nên nghỉ lại mộtnăm.
- Ồ,bằng tuổi nhau. Đừng khách sáo, xưng cậutớ đi cho tiện. Rất vui được làm quen với cậu. An đưa tay ra trước mặt.
Bằng tuổi cũng vẫn dễ nói chuyệnhơn. Phong đưa tay đáp lại. Thực sự cảbuổi sáng, làm quen với các anh chị lớn tuổi, Phong thấy cũng không thoải mái lắm.
- HàAn, dòng sông hiền hòa, một cái tên khá hay. Phong nhìn thẻ sinh viên của Anđeo trước ngực, nói một cách chân thành.
- Giómùa xuân, Xuân Phong, cũng rất hay. Nói rồi, cả hai cùng cười to, tay bắt mặt mừngnhư quen biết đã lâu.
Chi đang rửa ống nghiệm, nghe thấythế thì không nhịn được cười, cô khẽ chu miệng: “Hai cái con người này, mới gặpđã tâng bốc nhau lên tận mây xanh”.