Cuối tháng 9 là lúc An bận rộn nhất.Cùng một lúc công việc đổ ập lên đầu. Thầy Trịnh Anh đã đổi cho An và Phong mộtđề tài mới - khỏi phải nói hai người vui sướng thế nào- đề tài vi sinh vật chuyểngen để thu hợp chất dùng trong mỹ phẩm và dược phẩm. Với sự nỗ lực nghiêm túcvà kết quả rất tốt của cả hai nên thầy Trịnh Anh rất tin tưởng khi phân côngnhiệm vụ. Chi cũng được giao một đề tài rất phù hợp với khả năng. Cũng như lầntrước, họ phải viết một bản báo cáo chi tiết trước khi bước vào thao tác. Vì làđề tài mới nên tài liệu chủ yếu bằng tiếng anh. Dịch tài liệu chuyên ngành là mộtcông việc rất khó, tốn nhiều thời gian. Cùng lúc đó, An dự định thi Toefl cuốitháng 10. Thời gian này cô phải phân bố hợp lý giữa việc học và nghiên cứu.Quân nhiều lần ngồi nói chuyện với Dũng,thấy cô chăm chú đọc sách, sách dày, sách mỏng xếp chồng trước mặt. Một tay đặtlên mép sách, một tay khẽ vén tóc mái, chống lên bàn. Khuôn mặt cô lúc nàytrông thật tĩnh lặng, có nét gì đó cương nghị. “Cô bé luôn đọc sách như vậy”Quân mỉm cười.
Việc gặp gỡ bạn bè gần như chỉ ởtrên lớp học buổi sáng, An cũng không còn thời gian chat hoặc gửi mail cho bạnbè như trước. Tranh thủ những lúc rỗi rãi trên phòng thí nghiệm mới gọi điệncho các bạn được. Linh học thêm văn bằng hai, Thuấn và Vũ vẫn khá lông bông vàđang cưa cẩm mấy em 9X, tình cảm của Việt và Lan thì tốt đẹp hơn.
Tối thứ bảy, Quân rảnh nên hai nhàtổ chức ăn cơm chung. Vẫn như thường lệ, Dũng và Kim Anh chỉ lăng xăng mua bia,mua nước ngọt, việc nấu ăn dành cho ông anh, bà chị.
An có sở trường về các món canh nhấtlà mấy món canh cá rô, canh hến nấu chua. Phong cách ẩm thực của cô thì cũng thậtđa dạng, có những món không hiểu do cô nghĩ ra hay học tập ở đâu. Quân rấtthích món trứng trộn rau mơ nướng, cả món trứng cá trưng cuộn rau thơm, dân dãmà lại rất ngon. Cũng không rõ từ khi nào, anh mong chờ những bữa cơm như thếnày. Có lẽ, việc ăn nhà hàng thường xuyên khiến anh phát chán và thèm những mónăn thanh đạm.
Nấu ăn cùng nhau một thời gian, nhữngmón ăn là sở trường của Quân, An dần học được cách nấu. Thậm chí, anh thích ăngì, khẩu vị thế nào, cô cũng biết. Lúc người này làm đầu bếp chính thì ngườikia phụ bếp. Tuy hai người khi bắt tay vào công việc chuyên tâm là thế, kiệm lờilà thế, ấy vậy mà đứng cạnh nhau lại giống một cặp đôi hạnh phúc, cô vợ nấucanh, anh chồng xào thịt, chồng âu yếm nhìn vợ thái rau, vợ tấm tắc khen chồngbiết nhiều món lạ. Hình ảnh đó trong mắt người ngoài thật dễ gây hiểu lầm, cònbản thân người trong cuộc lại không mảy may hay biết.
Ăn cơm xong, Kim Anh nài nỉ đi ăn kem. An gậtđầu, cuối tuần, cô cũng muốn xả hơi cho đỡ căng thẳng. Bốn người lên bờ Hồ, dạomột vòng. Dũng đèo An, còn Quân chở Kim Anh. Cứ mỗi khi hai xe lướt qua nhau làhai cô gái ngồi đằng sau lại tíu tít trò chuyện.
- Haicái đứa này, chuyện ở nhà còn chưa đủ sao? Quân cười cười nói với em gái.
- Ngườita quý mến nhau mới thế chứ. Kim Anh bày tỏ.
Xe của Dũng đã phóng lên trước. KimAnh nhìn theo, đột ngột chuyển chủ đề: “Anh chưa có bạn gái, chị ấy cũng chưacó bạn trai, hay anh cưa chị ấy đi”.
- Conbé này, lại phát bệnh mai mối rồi!
- Anh nghĩ xem, một người con gái tài đức như chịấy, xã hội bây giờ hiếm lắm. Duyên dáng, dễ thương, càng nhìn càng đáng yêu,nói năng lễ phép, nấu ăn thì cực đỉnh. Em là con gái còn mê nữa là.
Quân không nén được thở dài một tiếng.Kim Anh mà đã nhằm được cô gái nào phù hợp với vai trò chị dâu cao quý của nóthì sẽ không ngừng PR. Trước đây, với Thanh Vân cũng vậy. Con bé còn làm cả mộtbản báo cáo thành tích từ thuở mẫu giáo của Vân cho anh. Không thể phủ nhận rằngnhững điều Kim Anh nói về An không có lý. Tiếp xúc với An, có rất nhiều điềuthú vị. Song ở cô bé ấy luôn có vẻ gì đó rất khó nắm bắt. Khi cô chìm trong thếgiới của mình, có lẽ đã tự cài đặt một vách ngăn vô hình với thế giới bênngoài, ấy là nơi mà người khác “không thể bước vào”.
Dũng đã dừng xe cạnh bãi gửi chờanh. An đứng cạnh cười rất tươi vẫy tay gọi hai người. “Thế giới không thể bướcvào. Sao mình lại có cái ý nghĩ quái đản đó chứ?”. Quân tự chế giễu chính mình.
Anh nhanh nhẹn cho xe vào bãi rồicùng mọi người dạo bộ quanh bờ Hồ. Hai cô gái nắm tay nhau đi trước, hai chàngtrai lững thững đi sau.
- ChịAn à. Hoa này có ý nghĩa gì? Kim Anh chỉ chỉ lẵng hoa nhựa bày ven đường.
- Nếumột người tặng em hoa hướng dương, có nghĩa là “Em là niềm tin và hi vọng củaanh”.
- Ồồ, hay quá. Không ngờ lại lãng mạn thế. Thế hoa hồng đỏ nghĩa là “Anh rất yêuem” phải không chị?.
An gật đầu, chạm đúng mạch, cô nóinhư một nhà văn: “Hoa không chỉ đẹp ở màu sắc, hình dáng , quyến rũ bởi mùihương mà mỗi loài hoa đều hàm chứa một thông điệp và thậm chí số lượng hoa cũngmang một ý nghĩa nào đó”. Nói chính xác thì “A flower is not a flower alone; a thousand thoughtsinvest it”.
Quân nghe thấy phì cười, bảo vớiDũng: “Chị em có vẻ mê hoa nhỉ!”. Dũng gật đầu: “Cái này di truyền từ bố em”.Anh thường thấy An ngồi ở lan can ngoài ban công, ánh mắt long lanh và dịu dàngngắm nhìn những giỏ hoa trước mặt. Lần đầu tiên anh gặp An cũng vậy.
- Thếcòn hoa cẩm nhung thì sao ạ?. Kim Anh tiếp tục hỏi.
- Mìnhrất mến bạn.
- Violet?
- Mộttình yêu thủy chung.
- Hoalưu ly?
- Nghĩalà “Bạn à, đừng quên mình nhé”.
- Haythật. Không ngờ mỗi loại hoa lại có ý nghĩa như vậy. Em rất thích hoa bách hợp.Còn chị, chị thích hoa gì?
- Chịthích hoa hồng vàng.
- Thếạ, theo em biết hoa hồng vàng biểu trưng cho sự phản bội, chia rẽ mà.
- Ừ,nhiều người cũng nghĩ thế đấy. Còn chị thì không quan tâm đến ý nghĩa của nó lắm.Em biết không, hoa hồng vàng là một loài hoa mang vẻ đẹp cổ điển, ở châu Âu rấtquý gọi là Jose'phine- tên Hoàng hậu pháp vợ của Napole'on Bonaparte. Chị chỉthấy nó rất đẹp, đôi khi cũng không biết vì sao mình thích. Có lẽ bởi một lý dokhá ngớ ngẩn, chị thích mặt trăng, thích nắng vàng và các nhân vật truyện tranhyêu thích cũng có mái tóc màu vàng.
- Thếcó nghĩa chị thích màu vàng. Sao em thấy quần áo của chị toàn màu tối.
An mỉm cười không nói gì. Đôi khingười ta có những sở thích mà chẳng biết vì sao mình thích, chỉ biết chúng đemlại cho họ cảm giác dễ chịu. Cũng như mỗi khi cô nhìn một bông hoa, cô có thểtrút bỏ hết những trĩu nặng trong lòng.
Quân dỏng tai lên nghe, thực sự anhcũng rất thích hoa. Thi thoảng, An hơi quay mặt lại, anh thấy mái tóc cô baybay trong gió, khuôn mặt được chiếu ánh sáng mờ mờ của đèn đường, mang một nétthuần khiết vô ngần.
- AnhQuân, ông Dũng, nhanh lên, nhanh lên, bốc thăm nào.
Họ đã đếnhàng kem Thủy tạ, Kim Anh đang lắc lắc mấy tờ giấy trong tay. Quân đen đủi phảichịu trách nhiệm đi mua kem, ba người còn lại ung dung ngồi vào ghế.
Ra đến quầy kem, trước một listdanh sách dài dằng dặc, Quân đứng tần ngần, anh quên chưa hỏi họ. Kim Anh thìanh biết sở thích, còn Dũng là con trai, mua đại cũng chẳng sao, riêng An thìanh phân vân. “socola, dừa, khoai môn, ốc quế, hoa quả, …” Quân lẩm bẩm.
- Phiềnchị bán cho em mỗi loại một cái. Quân nói với người bán hàng.
- Xinanh chờ ột lát ạ. Người bán hàng niềm nở, quay vào trong mới khẽ nhăn mặt:“Tên này chơi khó mình”.
Khi Quân quay lại bàn , cả ba ngườihá hốc mồm kinh ngạc. An dụi dụi mắt:
- Anhơi, anh định cho bọn em “cảm quan” hết chỗ này sao.
- Đâucó nhiều, mỗi người chỉ có hơn 2 cái thôi mà. Quân cười cười.
Kim Anh cười hí hí: “Anh lười đimua lần nữa chứ gì. Suy nghĩ sâu xa thế là tốt”. Rồi quay sang kéo tay An vàDũng: “Mấy khi anh của em có lòng, mọi người mau ăn thôi, hỏng hết bây giờ”.
Kim Anh tất nhiên chọn kem ốc quế,con bé rất khoái món này. An đưa tay ra, Quân bất giác nhìn theo từng cử động củacô. “Khoai môn, hóa ra là khoai môn”, An ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắtQuân đang nhìn mình, cô giơ giơ que kem lên, lắc lắc: “Không phải anh cũngthích khoai môn đấy chứ?”.
- À,anh chỉ đang đoán xem là em sẽ chọn loại nào? Quân trả lời tỉnh rụi.
- Cáiem thích anh đang cầm trên tay ấy. An tỏ bộ thèm thuồng.
- Đậuxanh? Chứ không phải khoai môn sao?. Quân nhớ lần trước đi ăn chè, cô bé cũngchọn khoai môn đầu tiên.
- Kinhnha, anh Quân quan tâm đến chị An thế nhỉ. Kim Anh chen ngang.
- Bảntính khó đổi anh ạ! Chị em đích thị là thích ăn khoai môn, nhưng tật xấu của chịấy là thích ăn đồ của người khác hơn. Dũng mút que kem ngon lành nhìn An châmchọc.
- Emtrai à, hình như em đang nói về bản thân thì phải?. An không chịu thua.
Kim Anh khoái chí: “Ô kìa, chị emnhà này đang vạch áo cho người xem lưng kìa. Đâu có như anh em mình, anh trainhở”.
Cả bốn người họ cùng phá lên cười.Kem tan nhanh trong miệng, cảm giác lành lạnh, tê tê nơi đầu lưỡi, vị ngọt ngàođọng lại nơi khóe môi, cái mơn man của những làn gió nhè nhẹ trên tóc, và nhữngtrận cười giòn tan.
Không khí vui vẻ đến nỗi An cũng không hiểu từlúc nào kẻ luôn dẫn đầu danh sách “phần tử cần đề phòng ” kia, lại trở nên gầngũi đến vậy.
Chợt điện thoại của Quân đổ chuông.Anh nhìn màn hình, ngần ngừ một lát rồi hướng ánh mắt cứu viện về phía Kim Anh.Ba người còn lại đều hiểu.
- Hazz,lần này anh định kiếm lý do gì: đang bận, để quên điện thoại hay đang say rượu.Em hết lý do rồi. Kim Anh làm bộ ôm đầu bất lực.
- Emcũng sợ bị các chị ấy tra khảo rồi.
Dũng giơ hai tay từ chối khi Quân đưa máy trướcmặt cậu. An thấy thế biết điều quay mặt sang hướng khác, vờ như mải mút kemkhông quan tâm.
Đẩy qua đẩy lại, chuông điện thoạitắt. Chưa kịp vui mừng, tiếng nhạc lại réo rắt vang lên. Quân đành buồn bã bắtmáy. An lúc đó mới quay mặt lại, cùng Kim Anh và Dũng chống cằm ngồi nghe kịch.Ánh mắt cô, một lẫn nữa, lại vô tình chạm mắt Quân, không hiểu sao, anh đột ngộtđứng dậy đi ra ngoài. Cảm giác nghe cuộc gọi không mong muốn đã khó chịu, nhưngnhìn vẻ thích thú trong đôi mắt và nụ cười nửa miệng của An lại khiến anh khóchịu đến vậy.
- Lầnnày anh ấy xấu hổ hay sao mà phải đi ra chỗ khác. Có dấu hiệu bất thường đây.Dũng nhíu mày gật gù ra vẻ nghiêm trọng.
- Theophỏng đoán của tôi, thì anh ấy không muốn chị An phải chứng kiến cảnh đó. KimAnh một tay chống cằm phân tích.
- Saolại lôi chị vào chuyện này? An nhăn mặt.
- Emkhông nói sai đâu. Ngoài em và Dũng ra, anh ấy chưa bao giờ nhờ chị nghe máy cả.
- Gớm,tưởng cái gì, tại tài chém gió thành bão của tôi với bà thôi. Chứ đưa cho chịAn, vài ba câu ngon ngọt thì phun ra hết ấy chứ. Dũng phản bác.
- Trướcmặt tôi với ông, anh ấy cũng chưa bao giờ phải ngại như thế. Kim Anh vẫn cố gắngbảo vệ ý kiến, có lẽ do quá ước mong An thành “chị dâu” tương lai của mình nênmọi lý lẽ của cô chỉ xuất phát từ một nguyên nhân .
- Nếuanh ấy muốn tránh thì ngay từ đầu đã lấy cớ ra ngoài nghe rồi.
An kệ hai đứa trẻ tranh luận, chậmrãi ăn nốt que kem, bỗng cảm thấy bị theo đuổi như Quân cũng chẳng sung sướnggì. Cuộc tranh luận chưa chấm dứt thì Quân bước vào. Thấy ba ánh mắt cùng đồngloạt hướng về phía anh, anh biết mình đã trở thành nhân vật chính của một vụ“nói xấu” sau lưng.
- Saothế? Kéo ghế ngồi xuống, anh điềm tĩnh hỏi.
- Àthì, hết kem rồi? Cả ba cùng chỉ khay kem trên bàn.
- Vẫnmuốn ăn nữa à?
- Cómỗi 3 que, đã thấm vào đâu. Kim Anh míu môi phàn nàn. Mà chị vừa rồi là ai thế ạ?
- Emhỏi làm gì?
- Lầnsau, anh cứ nói đại là đang đi chơi với bạn gái đi, tự khắc hiều. Dũng nêu ý kiến.
- Ôigiời, có lần, tôi nói anh ấy đang đi chơi với người yêu. Bóng gió thế rồi mà mấyhôm sau, vẫn thấy gọi lại, thật không thể hiểu. Kim Anh ngán ngẩm.
- Nóianh ấy có vợ rồi các chị ấy cũng vẫn theo ấy chứ! An giờ mới lên tiếng. Cô nhìnQuân với ánh mắt thông cảm.
- Cũngtại anh ham công tiếc việc, không chịu tìm người yêu...Ngừng một lát, mắt KimAnh đột nhiên sáng rỡ, cô níu níu tay An: “Hay chị An à...”.
Biết sắp bắt đầu một cuộc gán ghép,Quân hắng giọng: “E hèm, thế giờ ai sẽ đi mua đây?”.
Nghe thấy vậy, Kim Anh dường nhưquên luôn câu nói tiếp theo, cô hào hứng: “Bốc thăm, bốc thăm, em khoái vụnày”. Và kẻ đen đủi là An. Rút kinh nghiệm của Quân, cô hỏi kĩ mọi người trướckhi đi mua. Bước đi của cô luôn rất nhanh và tự tin. Chiếc túi nhỏ lắc lắc bênhông theo mỗi nhịp bước. Dáng vẻ hoạt bát, khuôn mặt hiền hòa, đáng yêu của côluôn khiến người đối diện cảm thấy ấm áp và tin tưởng.
“Nếu An là người yêu của anh?”. Mộtý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu, chợt dấy lên trong lòng Quân sự rung động rấtlạ.
…………..
Là người có kinh nghiệm nhiều hơn,An giúp đỡ Phong rất nhiệt tình. Xem ra, An và Phong rất hợp nhau. Cả hai đềuôn hòa, không quá sôi nổi cũng không quá trầm lắng. Khi người này nói thì ngườikia nghe, khi cần thì kẻ tung người hứng, rất ư hòa hợp. Càng nói chuyện, lạicàng khám phá nhiều sở thích chung. Chỉ riêng khoản sách truyện cũng có thể khiếnhọ bàn luận cả ngày.
- HàAn, cậu ăn cơm đi này! Phong đưa hộp cơm cho An, buổi trưa thỉnh thoảng họ phảiở lại phòng thí nghiệm.
- Saocứ động tí là Hà An thế, khách sáo quá, gọi tớ là An thôi.
- Tớthấy tên đó rất hay. Nếu cậu không thích thì gọi là An An vậy. An An, Phong lặplại.
“Cách gọi thật ngọt ngào” An mỉm cườigật đầu. Họ cứ người hỏi người đáp, câu chuyện luôn diễn ra rất thú vị.
- Cậuthích thực vật, sao không học ở đại học nông nghiệp ? An ngạc nhiên khi nghePhong nói.
Phong mỉm cười, mắt có vẻ hơi xaxăm : “Sở thích là một chuyện, theo đuổi nó là một chuyện khác. Bố muốn tớ nốinghiệp, là một bác sĩ. Với bố mẹ tớ, con trai mà theo hướng nông nghiệp thật chẳngphù hợp chút nào. Tớ được học CNSH cũng đã là một kì tích rồi”.
Bố mẹ An luôn cho phép cô làm bất cứđiều gì mà cô cho là phù hợp với mình. An không phải trải qua những cảm giácnhư thế. Nhưng cô biết, khổ sở thế nào khi phải quay lưng với những gì mình yêuthích. An buồn rầu nói:
- Tớthi vào Bách Khoa chỉ đơn giản vì thích môi trường ở đây. Vào rồi mới biết, họchỉ đào tạo kĩ sư công nghiệp. Tớ đã từng chới với vì không rõ mình sẽ đi theohướng nào. Tớ rất thích hoa và nghĩ rằng mình sẽ theo đuổi nó. Thật chẳng dễchút nào. Mà thực ra, ở nước mình có mấy trường đào tạo chuyên nghiệp về hoa vàcây trồng đâu. Hơn nữa, với những gì tớ biết về hoa, thật khó để thực hiện ướcmơ đó.
- Ừ,việc trồng hoa ở nước mình có từ rất lâu nhưng còn khá manh mún. Sao cậu khôngvào Đà Lạt một chuyến nhỉ?
- Mộtý kiến hay. Thực ra, tớ muốn sau khi tốt nghiệp, sẽ vào đó tham quan. Còn nếu đểlấy nó làm kế sinh nhai thì không thể ngày một ngày hai được. Cậu biết không, tớđã phải mất rất nhiều thời gian để cân bằng bản thân, nếu cậu nhìn tớ bây giờ sẽkhông nghĩ tớ từng stress kinh khủng thế nào vì bị mất phương hướng. Sinh họcquả là rộng lớn.
- Tớcũng vậy, nhưng giờ tớ hài lòng với những gì tớ có.
- Tớhiểu ý cậu, nên bằng lòng với những gì mình có và.. quyết tâm thực hiện nhữnggì mình mong muốn. Thực hiện một ước mơ không phải một chốc một lát, biết đâu đếnmột giai đoạn nào đó, ta mới biết nó không phù hợp với mình. Dù sao, tớ cũng sẽcố gắng.
Phong mỉm cười, cậu thích tính cáchđó của An. Cậu giơ ngón trỏ lên: “Nào, cùng cố gắng!!”
An nhìn ra khoảng không bên ngoài cửasổ. Đối với một sinh viên năm cuối, con đường đi cũng sẽ mênh mông, bao la nhưkia. Đã bao lần cô tự hỏi: “Mình sẽ làm gì? Sẽ như thế nào?”. Và trong nhữnglúc chán chường, những loay hoay, vùng vẫy ấy, An vẫn không thể thoát ra nhữnggiấc mơ về hoa dù chưa biết mình nên bắt đầu từ đâu. Dường như nó đã ăn sâu vàotiềm thức của cô tự lúc nào.
Bản thân An luôn hiểu rõ “Ước mơ sẽmãi chỉ là mơ ước” nếu mình không chịu hành động. Biết đâu, trong khi theo đuổinhững đam mê của mình, cô sẽ tìm được con đường đi đúng đắn cho riêng mình.
Sự xuất hiện của Hòa, Dung, và gầnđây là Phong đã thổi một luồng gió mới khiến không gian có phần cứng nhắc củaphòng thí nghiệm không ngớt tiếng cười. Và cụm từ “Phi đội chém gió 307” ra đời.
Hòa lớn tuổi nhất, lại có nhiều nămkinh nghiệm nên được cả phòng gọi là anh Cả. Kế đến là Dung- một hình mẫu thânthiện, cởi mở và chăm chỉ. Mới có hơn một tháng mà sĩ số của phòng đã tăng lênnhanh chóng. Đầu tiên là Phong, sau đó lại kết nạp thêm Anh và Bắc- cả hai đềuđang học thạc sĩ.
Chính nhờ các bậc tiền bối tận tìnhbảo ban mà những thế hệ sinh viên kế cận như An luôn cảm thấy rất thoải mái khiđược làm việc cùng. An nhớ lại những ngày đầu mới lên lab mà thấy khác nhau mộttrời một vực. Cô và Chi quả quyết nếu phòng mình mà như quãng thời gian đó thìcó lẽ hai cô đã không trụ nổi một tháng chứ đừng nói hăng say làm việc như bâygiờ.