Kinh thành hiện tại có vẻ hoa lệ hơn trong ký ức của ta.
Ngày đó, cùng phụ hoàng vi hành người đã bảo rằng:
"Chân nhi, kinh thành này chỉ là một phần trong thiên hạ to lớn của chúng ta."
"Oa, đông người quá phụ hoàng." Ta trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn dòng người nối đuôi nhau không dứt trên phố.
Nơi ta đứng là Hoàng Lâu – tụ điểm ăn uống lớn nhất kinh thành.
Gian phụ hoàng đặt tất nhiên an tĩnh hơn hẳn những gian còn lại.
Tiếng cười nói, gọi món ồn ào vọng lên dưới chân ta.
Ngoài phố, tiếng hét, tiếng trả giá xen lẫn nhau, ầm ĩ.
Ta nhìn bọn họ, trên mặt ai nấy đều nở một nụ cười thật tươi.
Từ lúc ấy, khi đối mặt với các nương nương, các huynh đệ trong tộc ta mới biết nụ cười của họ giả tạo đến mức nào.
Giờ đây, ta ngồi trong xe ngựa cảm thán kinh thành xa hoa, khác xa so với mười ba năm trước.
"Chủ tử, đại nhân có bảo sẽ sắp xếp cho người một gian phòng ở tạm." Người đánh xe cũng là thuộc hạ của Chung Nhượng bẩm báo với ta.
Ta gật đầu.
Bản thân nép người vào khoảng tối tăm trong xe ngựa.
Đã từ lâu, ta thích hòa nhập cùng bóng tối khi nào không hay.
Ta biết, bản thân nếu cứ dựa dẫm Chung Nhượng, dùng người của hắn sớm muộn gì cũng trở thành con rối và một ngày nào đó, khi đã hết giá trị lợi dụng hắn sẽ vứt bỏ ta như cái cách của mười năm trước đây hoàng đế từng làm.
Ta không dám suy nghĩ sâu xa hơn nữa vì nếu quả thật như ta dự đoán, triều đại của chúng ta sẽ thay tên đổi họ.
Dã tâm của Chung Nhượng vô cùng lớn.
Chuyện cấp thiết trước mắt chính là xây dựng thế lực cho bản thân mình.
Và dĩ nhiên, mọi thứ phải trong âm thầm.
Ta đâu biết được Chung Nhượng sẽ cài cắm bao nhiêu tai mắt bên cạnh ta, quan sát cuộc sống thường nhật cùng biểu hiện của ta như thế nào.
Thật may, ông trời lần này đã bên cạnh ta.
Chung Nhượng tuyển thêm người hầu hạ mới cho ta.
Dù hắn cáo già và cẩn thận đến cỡ nào cũng sẽ có một con cá lọt lưới.
Con cá ấy là một người thị nữ.
Để Chung Nhượng không nghi ngờ, ta giả vờ đàn hát, rượu chè, vui vẻ với rất nhiều người nhưng thực chất chỉ là bề ngoài.
Bọn hắn sẽ không biến thái đến mức rình xem ta làm gì với họ nên thời điểm sau đó rất thích hợp để trao đổi tình báo.
Vì tránh tai mắt, ta một bên giả vờ ân ái, một bên viết chữ vào lòng bàn tay đối phương để câu thông.
Nàng ấy tên Lâm Chỉ rất thông minh, phối hợp cùng ta và sau đó ta biết được hai chuyện.
Một là, ngoại công – người mà trước giờ ta chưa từng gặp mặt vẫn còn sống và ông ấy đang tìm ta.
Chung Nhượng cố tình để lộ tiếng gió ta còn sống trên đời để xem có ai đến tìm ta hay không và sẽ diệt trừ dần dần.
Đó là ngoại công nói cho ta biết thông qua Lâm Chỉ.
Lâm Chỉ còn cho hay, trong vòng mười năm có rất nhiều người đã từng là thân tín với phụ hoàng muốn tìm ta để trợ giúp nhưng đều bị Chung Nhượng giật dây sau lưng tân đế giết hại toàn bộ.
Hai là, ngoại công bảo ta đợi thêm một thời gian, nhẫn nhịn là trên hết và phải hết sức phòng ngừa Chung Nhượng.
Ông ấy đang tìm cách để giúp ta thoát khỏi nơi này, đường đường chính chính trở thành một hoàng tử Lý triều mà không phải tạm bợ, sống nhờ Chung Nhượng, bị ông ta điều khiển thành một con rối vô hồn.
Ta nhìn Lâm Chỉ, gật đầu tỏ ý bản thân đã hiểu và dặn dò nàng phải cẩn thận vì tình thế hiện tại tựa như chỉ mảnh treo chuông.
"Điện hạ, ngài còn có Lưu đại nhân.
Hãy tin tưởng vào ông ấy."
So với Chung Nhượng, tất nhiên ta sẽ chọn tin tưởng ngoại công ta chưa từng gặp mặt vì mẫu phi yêu quý của ta từng nói rằng:
"Chân nhi, ngoài phụ hoàng cùng mẫu phi, người yêu thương con còn có ngoại công dù ông ấy chưa bao giờ gặp mặt con."
Mấy ngày sau, Chung Nhượng đến diện kiến ta.
Hắn cũng rất ra dáng hành lễ cùng ta trong lúc Chung Nhượng ngầm quan sát hành động rượu chè, ca hát của ta ta cũng đang để ý đến nét mặt cùng ánh mắt của hắn.
Giả vờ như chợt tỉnh, ta loạng choạng tiến xuống đỡ hắn dậy.
Chung Nhượng nhăn mặt, có vẻ ghét bỏ mùi rượu trên người ta nhưng hắn vẫn nặn ra một nụ cười hỏi han:
"Ngũ hoàng tử, dạo gần đây ngài vui vẻ chứ?"
Ta cười, tay vỗ lên người hắn:
"Vui..
Ta nói cho ngươi biết..
Lý Hoài Chân ta cảm thấy yêu thích cuộc sống này.
Ách.." Ta nấc lên từng hồi, chữ ra miệng cũng không trôi chảy.
Đây chính là biểu hiện của một người say rượu mà ta đang phải diễn.
Chung Nhượng có vẻ hài lòng, hắn mỉm cười nhìn quanh rồi liếc nhẹ qua Lâm Chỉ.
Ta theo hướng hắn, cười nói:
"Thấy nàng ấy sao? Rất có tư sắc, ta vô cùng thích."
"Ngài thích là được." Chung Nhượng hùa theo.
Sau đó, hắn lấy cớ có chuyện quan trọng cần giải quyết nên không ở lại ăn uống cùng ta.
Đêm tối, Lâm Chỉ ở phòng gác đêm.
Nàng viết vội vào lòng bàn tay ta, nói rằng Chung Nhượng có đến gặp nàng và mong muốn nàng sẽ thay hắn giám thị ta vì ta sủng ái nàng hơn hẳn những người khác.
Đổi lại, hắn sẽ cho vàng bạc và giúp nàng một cuộc sống tốt hơn.
Lâm Chỉ giả vờ thuận theo, ta e ngại nhìn nàng trong lòng hiểu rõ bản thân cần diễn thật tốt, đến mức lão cáo già đó không nhìn ra được sơ hở nào.
Rốt cuộc, ta cũng chờ đến thời cơ gặp mặt như ngoại công từng nói.
Chung Nhượng không biết tâu gì với hoàng đế mà ta được triệu kiến vào cung.
Hoàng đế nhìn ta, mừng rỡ nói:
"Hảo hảo, đã lớn từng này sao?"
Sau cuộc gặp gỡ đó, ta mới biết được hoàng đế vô tự, y lại không tìm được người thừa kế.
Hoàng đế ngày trước bề ngoài đoan chính quân tử nhưng thật ra rất phong lưu, diện mạo ta giống phụ hoàng nên tất nhiên hắn cho rằng ta là đứa con thất lạc ở nhân gian cũng không có gì lạ.
Ta phải kiềm nén bản thân mới có thể khắc chế máu hận trong lòng lúc nào cũng chực chờ xâm chiếm toàn bộ lý trí.
Ta cắn răng, quỳ xuống hành lễ cùng hắn.
"Bái kiến phụ hoàng."
Chung Nhượng cũng bày tỏ sự vui vẻ vì hai cha con được đoàn tụ.
Hoàng đế ngỏ ý muốn ta dọn vào cung nhưng ta từ chối khéo vì gần vua như gần cọp, vả lại ta sợ ta sẽ không khống chế được một ngày nào đó sẽ giết hắn.
Hắn mất mà tìm lại được nên chiều theo mọi ý của ta, đưa cho ta rất nhiều vàng bạc, người hầu vô số để bù đắp lại nỗi tiếc nuối bao năm qua.
Phủ đệ cho người thừa kế sắp tới nhanh chóng được xây dựng.
Thiên hạ cũng được tuyên cáo rằng hoàng đế đã tìm được vị hoàng tử lưu lạc nhân gian.
Ta biết, thời cơ Chung Nhượng nói đã đến.
Ta ngỏ ý với hoàng đế muốn đến Hoàng Chính tự để cầu phúc cho hắn sống lâu trăm tuổi.
Tất nhiên hoàng đế rất tán đồng ý tưởng của ta, hắn nhanh chóng ân chuẩn để ta đi.
Nhưng thật ra, đây là chỉ lý do để ta có thể gặp được ngoại công.
Ngoại công dàn xếp rất khéo, có quan dưới trướng Chung Nhượng bị vướng vào kiện tụng tham ô.
Hắn vội đến sứt đầu mẻ trán để bản thân không bị vạ lây tất nhiên sẽ không đủ tỉnh táo để suy nghĩ sâu xa chuyện ta viếng thăm Hoàng Chính tự có phải là cầu phúc hay là gì khác.
Cộng thêm những biểu hiện gần đây để hắn tin tưởng rằng, bản thân Lý Hoài Chân đã sa lầy vào khoái lạc không thể thoát ra.
"Ngoại công."
Ta quỳ xuống nhưng ông ấy đỡ ta dậy, nói trong nghẹn ngào:
"Điện hạ, là ta có lỗi với người."
Ta lắc đầu, mặc dù đây là ngoại công của ta, người mẫu phi nói ta có thể tin tưởng nhưng Lý Hoài Chân từ lâu đã chẳng thể trọn vẹn đặt niềm tin ở một ai cả.
Ta chỉ tin bản thân ta mà thôi.
"Chân nhi không trách người, là ta quá vô dụng." Ta nhìn hắn, buồn bã lên tiếng.
Qua một lát, ta cùng ông mới đi vào việc chính.
Đúng như ta dự đoán, hoàng đế lẫn Chung Nhượng không có ý tốt gì cả.
Những năm qua, Chung Nhượng đã trộn thuốc độc vào thức ăn của hoàng đế, số lượng ít và hắn cũng thâu gom người bên cạnh hoàng đế dẫn đến không nghiệm ra độc.
Hoàng đế vì thế mà mất đi khả năng sinh con, lại thêm những đứa con trước của hắn không chết yểu thì cũng vì nhiều thứ khác mà mất mạng.
Hoàng đế sợ hãi ông trời đang trừng phạt hắn nên mời rất nhiều đạo sĩ về để trừ tà cũng như cầu phúc.
Chung Nhượng rất cao tay, hắn để hoàng đế ngày càng lậm đạo và tin vào thuật trường sinh bất tử.
"Theo như ta biết được, Chung Nhượng đã nói với hoàng đế rằng con chính là thuốc dẫn trường sinh."
Ta cười lạnh, cũng không có gì ngạc nhiên khi hoàng đế lại nhiệt tình với ta như vậy.
Ta cùng ngoại công thương thảo đối sách để chuẩn bị cho đại sự sắp tới.
Ta rời khỏi Hoàng Chính tự, trong lòng càng ngày càng tối tăm.
Có một ngày, ta đang đàn hát vui vẻ thì Chung Niệm Ngọc đến.
Hai mắt nàng đỏ hoe, nhìn ta chất vấn:
"Hoài Chân, vì sao lại trở nên như thế? Huynh đã thay đổi rồi."
Ta cười cợt, ra vẻ phong lưu không nhận ra nàng mà trêu chọc:
"A, mỹ nhân đến đây với ta nào."
Nàng tức giận, ném vào người ta chiếc trâm gỗ ta từng đẽo cho nàng rồi quay lưng bỏ đi.
Ta cúi người xuống, cầm lấy chiếc trâm nắm chặt vào lòng bàn tay nhưng rất nhanh lại không quan tâm, cười đùa cùng mỹ nhân khắp nơi.
Lâm Chỉ thấy ta như thế nhưng không nói gì cả.
Bề ngoài ta tỏ ra không sao nhưng lòng ta như bị lấy mất đi thứ quan trọng nhất.
Trái tim vẫn đập đấy thôi nhưng ngoài vỏ rỗng ra thì không còn gì cả.
Không còn gì cả.
Dần dần, ta thoát khỏi khống chế của Chung Nhượng sau khi dọn vào phủ đệ mới.
Người giám thị của hắn và hoàng đế vẫn cài vào nhưng chỉ sau một thời gian đã hoàn toàn thay bằng người của ta.
Ta cũng bắt đầu gom thế lực mới trong âm thầm, cũng liên lạc đến ngoài biên cương để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với phụ hoàng.
Để nắm chắc thông tin, ta cho người cải trang thành ta ở phủ, trong khi bản thân bí mật di chuyển đến biên cương cùng với cận vệ ngoại công chuẩn bị.
Hắn có võ công vô cùng cao cường, nhất định sẽ bảo vệ được ta an toàn.
Ta cùng Trần Tôn – người cận vệ cưỡi ngựa xuất phát trong đêm, không nghỉ ngơi mà đến ngoài thành nơi tướng quân Tống Phong đóng quân.
Chúng ta họp mặt cùng thế lực ta chuẩn bị sẵn trước khi đến đây.
Để an toàn, ta và Trần Tôn giả dạng dân tị nạn, cùng với những người khác dễ dàng trộn lẫn rồi len lỏi vào thành.
Tại đây, ta hiểu rõ vì sao Tống Phong không trở về kinh thành để báo cáo thường niên mà lựa chọn ở đây.
Bởi vì hắn, tự phong mình làm hoàng đế ở các châu lân cận biên giới.
Tống Phong tất nhiên sẽ không tạo phản vì tại sao phải tốn binh, tốn tướng để đấu với hoàng đế.
Nếu chọn an ổn ở đây, hắn bễ nghễ, quyền lực chẳng khác nào một vị vua.
Vừa có lương thực vận chuyển tới, vừa có binh lính nạp vào làm sao không sung sướng đâu?
Càng đào sâu ta càng biết năm xưa chính hắn một tay với hoàng đế hiện tại che trời để ám sát phụ hoàng ta.
Ngày lành của hắn, sắp tàn rồi.
Bọn chúng quả thật quá tàn ác và vô nhân đạo.
Thật ra, rất nhiều người không phục Tống Phong bởi hắn vô pháp vô thiên nhưng không ai dám lên tiếng vì đấu không lại.
Thị sát xong, ta cùng Trần Tôn trở lại căn cứ, lợi dụng tình báo lõng lẻo từ biên cương đến kinh thành mà giả dạng làm quan thị sát biên cương hoàng đế cử đến.
Tống Phong mặt ngoài cho người tiếp đón ta nồng nhiệt, để ta xem xét tình hình rồi báo cáo lại với hoàng đế mặt khác cho người bí mật gửi thư về kinh thành để nhanh chóng thủ tiêu ta.
Nhưng hắn không ngờ đến, người đó đã bị người của ta giết hại.
Phong thư vẫn được gửi đến kinh thành nhưng nội dung đã bị thay đổi toàn bộ.
Ta biết, Tống Phong hẳn phải có người hậu thuẫn và ta đang tìm kẻ đứng đằng sau chuyện này.
Trải qua vài ngày bình yên, ta rốt cuộc cùng Trần Tôn khởi động kế hoạch.
Tống Phong dù sao cũng là mệnh quan triều đình nếu bị ám sát không rõ lý do chắc chắn hoàng đế sẽ cho người đến điều tra và chúng ta dĩ nhiên bại lộ.
Ta cần suy nghĩ một lý do.
"Tống Phong phải chết là điều không thể nghi ngờ, nhưng chúng ta cần tạo dựng một tình huống khiến cái chết của hắn hợp lý." Ta nhìn Trần Tôn, nói như vậy.
Hắn cũng là một người thông minh, thương thảo đôi chút chúng ta đã quyết định kế sách.
Ngày đó, ta cùng Tống Phong đang chè chén say mê bỗng có một binh lính tiến vào bẩm báo:
"Tướng quân, giặc đã cướp qua biên cương chúng ta."
Ta nhìn Tống Phong, mỉm cười nói:
"Ồ, Tống tướng quân sao lại bảo biên cương được gìn giữ rất an toàn?"
Tống Phong đương lúc hơi men, hắn hăng tiết trả lời:
"Không giấu gì đại nhân, phiến quân đôi khi chạy qua biên giới cướp giật là điều bình thường." Hắn nói với ta xong rồi quay sang người lính hét lớn:
"Ra lệnh toàn quân, điều động đội ngũ giết địch.
Chúng ta phải chứng tỏ cho đại nhân đây biết rằng sĩ khí quân lính Lý triều lớn mạnh cỡ nào."
Binh lính tâu vâng rồi lui ra ngoài.
Tiếng kèn báo động réo lên từng hồi, Tống Phong mặc giáp vào ngay ngắn rồi cầm vũ khí bước ra.
Thân hình to mập của hắn nặng nề giẫm trên mặt đất.
Hắn giả vờ quên mất bản thân ta là một quan văn mà đưa ra lời mời:
"Đại nhân, xin cùng chúng ta chiêm ngưỡng đánh giặc."
Ta biết, hắn chính là lợi dụng lúc này để đường đường chính chính giết ta.
Chiến trường, vũ khí không có mắt tất nhiên ta sẽ chết mà không ai nghi ngờ rằng có ai đó đang cố gắng ám sát mệnh quan triều đình.
Ta cũng rất vui vẻ nhận lời.
Tống Phong, ngươi chính là kẻ chết đầu tiên.
Hắn để ta cưỡi ngựa bên cạnh, giả tạo bảo ta cẩn thận rồi phi ngựa ra ngoài trận mạc.
Ta thong thả ngồi trên ngựa, nhìn binh lính chém giết lẫn nhau cảm thán chiến tranh là cỡ nào tàn khốc khi hiện tại, chỉ là hiện trường để Tống Phong nạp mạng đã đủ máu me.
Người của ta giả dạng giặc cỏ, khiêu khích quân lính Tống Phong.
Vốn đã thương thảo từ trước, bọn họ nhanh chóng dàn dựng thế trận mai phục đội quân của hắn.
Ta cũng tự biến mình thành một con cờ trong trận thế này và tất nhiên, danh phận quan thị sát này sẽ biến mất cùng Tống Phong.
Tống Phong quả nhiên trúng kế, hắn bực bội giục ngựa lao nhanh về trước chém giết vì bị khích tướng.
Ta nhìn hắn dẫn một toán binh ở trước lo lắng bảo những người phía sau:
"Các ngươi ở đây đợi lệnh, bổn quan sẽ lên trước xem tình hình rồi báo lại."
Những người này muốn nói lại thôi nhìn ta, ta hiểu họ đang nghĩ gì.
Họ thật sự tin tưởng ta sẽ báo cáo lại với hoàng đế tình hình ở đây, mong muốn Tống Phong sẽ bị trừng trị thích đáng cho những hành động hắn gây ra nhưng ta biết, bọn họ sẽ chỉ đợi được hai chữ tuyệt vọng.
Một người trong số đó lên tiếng:
"Đại nhân, xin hãy ở lại đây để chúng ta bảo vệ ngài.
Phía trước nguy hiểm, đao kiếm không có mắt nếu ngài có bề gì e là.."
Câu sau hắn không nói nhưng ta biết hắn sợ hãi điều gì.
Ta lắc đầu, bướng bỉnh cùng Trần Tôn giục ngựa chạy đi.
Tống Phong đã mất hút sau vách đá.
Khi ta tiến đến, hắn đã bị người của ta giam giữ còn toán binh hắn mang theo đã bị giết sạch sẽ, thi thể la liệt khắp nơi, mùi máu tanh tưởi bao trùm không gian.
Tống Phong đã bị trói gô lại và bịt miệng.
Thân hình kệch cỡm của hắn lúc này trông chẳng khác gì con heo bị trói.
Ta mỉm cười, đạp hắn một chân:
"Tống Phong, ngươi hẳn không ngờ đúng chứ?"
Tống Phong trợn mắt nhìn ta, nếu mắt hắn có thể biến thành dao e là lúc này ta đã bị xẻo thành trăm nghìn mảnh.
Ta bỏ qua ánh mắt của hắn, lại mỉm cười hỏi:
"Tống Phong, ngươi hãy nhìn kỹ ta là ai?"
Ta nói xong, lột bỏ lớp da trên mặt.
Hắn sững sờ, quên mất giãy giụa.
Ta nhìn ra được trong mắt hắn là sợ hãi.
Ta nhìn Trần Tôn:
"Chúng ta không có nhiều thời gian, binh lính hẳn sẽ tìm đến đây."
Trần Tôn gật đầu, hắn ra hiệu cho một người tiến đến đâm hắn một nhát, máu me nhanh chóng thẩm thấu y phục.
Hắn vắt mình lên ngựa rồi cho ngựa chạy thẳng một đường về doanh trại.
Còn ta ở lại, nhìn Tống Phong tiếp tục câu chuyện của mình.
Ta để một người mở bịt miệng hắn ra vì ta muốn nghe chính hắn trả lời cho những câu hỏi.
"Nói! Các ngươi đã làm gì phụ hoàng ta?"
Ta biết, hỏi hắn cũng không có ích gì nhưng ta vẫn ôm hy vọng sẽ tìm được chút thông tin gì đó về kẻ đứng đằng sau mọi chuyện.
Hắn không trả lời.
Ta rút ra thanh kiếm, đâm hắn một nhát.
"Tống Phong, đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi!"
Ta cười, nhưng trong ánh mắt của Tống Phong ta dường như biến thành quỷ La Sát.
Hắn vùng vẫy, đau đớn kích thích hắn phải giẫy giụa để sống sót.
"Cắt gân của hắn cho ta!"
Người của ta nhanh chóng tiến lên rồi dùng đao đâm xuống gân tay, chân hắn.
Tống Phong đau đớn hét lên từng tiếng, thở nặng nề nhìn ta nhưng chung quy không ho he gì cả.
"Thật không thú vị."
Ta lạnh lùng thốt lên.
Rồi ta ra hiệu cho người của ta ôm lên một đứa bé.
Ta nhìn Tống Phong, hắn cũng trợn mắt nhìn ta nhưng trong ánh mắt ấy chỉ toàn là sợ hãi.
"Đồ cầm thú!" Hắn thốt ra một câu như vậy.
Ta xem như hắn khích lệ bản thân, vui vẻ:
"Phải, nhưng ta làm sao bằng các ngươi? Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không nói e rằng con trai ngươi sẽ như thế này đây.." Nói đoạn, ta cầm kiếm cắt vào cánh tay nó.
Nó khóc lóc, ôm tay đầy máu, nhìn Tống Phong:
"Phụ thân, hài nhi đau quá.
Cứu ta!"
Tống Phong chịu không nổi, hắn nhìn ta:
"Tha cho đứa bé, ngươi muốn gì ta cũng sẽ nói."
Vậy là Tống Phong nói cho ta ngọn ngành chuyện năm xưa.
Phụ hoàng ta đã bị chúng mai phục dẫn đến mất mạng ra sao rồi hoàng đế hiện tại dẫn phản quân như thế nào hắn cũng nói rõ.
Tống Phong cùng Chung Nhượng chính là hai tên lính tìm ta khi đó, mười năm một người bỏ võ theo văn trở thành cánh tay đắc lực của hoàng đế người còn lại thì trở thành tướng quân, xưng cõi một phương.
"Hoàng đế không giết các ngươi để thủ tiêu sao?" Ta đưa ra một câu hỏi.
"Không, hắn không dám.
Thật ra, đằng sau mọi chuyện đều là Thái Bình giáo nhúng tay.
Chúng ta kể cả hoàng đế hiện tại đều là con tốt của chúng mà thôi." Tống Phong cựa quậy, chẳng thể ngóc đầu nổi nhìn ta mà nói.
Ta ngồi xuống, nhìn hắn hỏi:
"Ai là người đứng đằng sau Thái Bình giáo?"
Nhưng Tống Phong chưa kịp trả lời, hắn đã phun một ngụm máu đen rồi ngã ra chết không nhắm mắt.
Ta tối tăm nhìn thi thể Tống Phong, Thái Bình giáo quả thật cao tay hơn ta tưởng.
Nhưng không sao, thông tin này xem như đã đủ với ta.
"Điện hạ, còn thằng bé này thì sao?"
Ta nhìn đứa bé, mỉm cười:
"Giết!"
Lý Hoài Chân từ lâu đã mất đi sự cảm thông, con người của ta hiện tại đã bị thù hận, tối tăm nuốt trọn linh hồn rồi.
Ta ngẩng mặt nhìn trời cao, trong lòng quyết tâm sẽ lôi Thái Bình giáo xuống vực thẳm.
Hãy cứ chờ xem!.