Ta ở lại căn cứ chờ Trần Tôn đến mật báo tình hình doanh trại.
"Điện hạ, trước mắt bọn hắn đã tin bảy tám phần chuyện Tống Phong ý đồ mưu phản Lý triều.
Ngài đã có thể xuất hiện với thân phận hoàng tử!" Trần Tôn quỳ xuống bẩm báo.
Ta gật đầu, sau đó để hắn kể lại tình hình.
Theo lời Trần Tôn, khi chứng kiến hắn bị thương nặng, phi ngựa gấp rút trở về.
Một người lính đã hỏi:
"Đại nhân bị sao thế?"
"Không ổn, chúng ta cần phải trở lại doanh trại.
Tống Phong đã phản bội chúng ta rồi!"
"Không thể nào.
Tống tướng quân không phải.." là người như vậy.
Nhưng Trần Tôn không để hắn nói hết câu đã rút kiếm chém cổ hắn.
Tên lính ngã xuống, mắt trợn trắng mà chết.
"Còn ai dám phản đối lời ta đều là kẻ phản bội, phải giết! Hắn chính là ví dụ cho các ngươi thấy."
"Các huynh đệ, hắn nói dối nhằm chia rẽ nội bộ chúng ta.
Chưa biết chừng Tống tướng quân đã lành ít dữ nhiều vì hắn.
Mau, giết hắn để trả thù cho ngài ấy!" Có một người hét lên rồi cầm kiếm xông về phía Trần Tôn.
Mặc dù trên người có vết thương nhưng Trần Tôn vẫn rất khéo léo chém chết tên khiêu khích.
Những tên còn lại không dám manh động, chỉ chỉa mũi kiếm vây quanh Trần Tôn.
"Các ngươi nhìn xem, Tống Phong bao năm qua đã làm gì các ngươi? Ức hiếp, chà đạp, sỉ nhục, cướp bóc trắng trợn những thứ các ngươi nên có.
Hãy nhìn xem, lương thực các ngươi ăn có đủ không? Quần áo các ngươi mặc có dày để che chở khỏi cái rét không? Còn hắn thì sao? Thân hình vạm vỡ trong lúc các ngươi gầy gò ốm yếu.
Nếu quân giặc tiến tới đây, liệu các ngươi có đủ sức để chống lại?"
Mọi người nghe xong, đều cúi đầu im lặng.
Một người từng ngăn cản ta đừng đi lên tiếng:
"Phải, Tống Phong chính là ngụy quân tử.
Chúng ta cần phải đoàn kết để chống lại hắn! Đại nhân, ta xem ai dám đụng đến ngài phải bước qua xác ta.".
Trần Tôn nhìn quanh một lượt, hắn bổ sung thêm:
"Các ngươi hãy suy nghĩ vì sao chỉ có mình ta còn quan thị sát đâu mất rồi?"
Đám lính nhau nhau, nghe hỏi thế đều thắc mắc.
"Vì hắn, đã bị Tống Phong giết chết!"
"Ngươi vu khống!" Một trong số đám lính bao vây Trần Tôn hét lên.
"Ta vu khống? Ngươi hãy nhìn vết thương trên người ta, là do Tống Phong cùng bè lũ của hắn gây ra.
Nếu đại nhân không đỡ giúp ta một đao thì ta còn có thể chạy về đi báo tin cho các ngươi sao? Hay các ngươi sẽ bị Tống Phong thông đồng với địch sau đó giết sạch?"
Nghe đến đây, những người còn lại đều đồng loạt chỉa kiếm về bè lũ Tống Phong.
"Trả thù cho đại nhân!"
Rất nhiều người hét lên như vậy rồi xông vào giết nhau.
Máu tươi vung vẩy khắp nơi.
Những người lính bị áp bức lâu ngày đã đứng lên, giết chết những tay sai đã góp phần bóc lột họ một cách tàn nhẫn.
Sau khi những tên phản loạn ngã xuống, những người còn lại đều đồng loạt quỳ xuống Trần Tôn.
"Đại nhân, xin hãy cứu giúp chúng ta!"
Trần Tôn lắc đầu:
"Ta không thể làm được gì nhưng các ngươi yên tâm, ta đã báo tin cho hoàng tử.
Ngài sẽ nhanh chóng đến đây.
Xin đợi thêm vài ngày, Tống Phong nhất định sẽ chịu tội."
Ta nghe Trần Tôn kể xong, khen ngợi hắn lanh lợi, ứng xử khéo léo.
Ta cũng bắt đầu thu xếp mọi chuyện để có thể thu phục lòng quân một cách trọn vẹn.
Khi ta đến doanh trại, binh lính đã được cho hay tin đều xuất hiện đồng thanh hành lễ:
"Bái kiến hoàng tử, hoàng tử thiên tuế!"
Ta vẫy tay để mọi người đứng dậy sau đó nói:
"Tống Phong thông đồng địch quốc, rất may quan thị sát cùng Trần đại nhân đây đã không sợ chết bẩm báo cùng ta.
Tuy nhiên, hắn đã sợ tội mà tự sát." Nói đoạn ta cho người mang thi thể Tống Phong vào rồi tiếp tục:
"Đây là bằng chứng bao năm qua hắn cắt xén quân lương, quân trang để trục lợi cho bản thân.
Và ta, sẽ tâu lên với phụ hoàng mọi chuyện.
Lý Hoài Chân xin hứa sẽ trả lại cho các ngươi một công đạo."
Ta để người cho bọn hắn xem bằng chứng cùng với phong thư đích thân Tống Phong viết.
Sau khi xem xong, tất cả đều quỳ xuống, vang dội hô:
"Hoàng tử anh minh!"
Thi thể của Tống Phong sau khi bị quân lính khinh nhục xong để hả cơn oán hận trong lòng đã được vứt ra ngoài bãi tha ma cho kền kền xé xác.
Ta cũng ở lại ổn định lòng quân hai ngày mới trở về kinh thành.
Ta đi thẳng vào hoàng cung để báo cáo với hoàng đế chuyện ta tự ý xuất cung ra chiến trường.
Hoàng đế mười năm trước hẳn sẽ giết ta không thể nghi ngờ nhưng hiện tại, ta là thuốc dẫn trường sinh hắn ngoài việc trách phạt, cấm túc ta một tháng không thể ra phủ thì không làm được gì khác.
Ta nhận lấy hình phạt rồi lui về phủ đệ của mình, không tiếp tục vui vẻ ca hát nữa vì ta biết, hiện tại làm thế đã không còn ý nghĩa.
Ta chủ động xé rách mặt nạ vì hiện tại, ta đã đủ mạnh để chống lại bất cứ thế lực nào.
Nhẫn nhịn bao năm qua, đã đến lúc ta bật mình phản kháng.
Chung Nhượng hẳn không thể ngờ hoặc đã dự liệu được rằng ta sẽ thoát khỏi khống chế của hắn không sớm thì muộn nhưng ta chẳng quan tâm.
Chuyện kế tiếp ta cần làm chính là điều tra Thái Bình giáo.
Dù bị cấm túc ở phủ đệ, ta vẫn cho người tiến hành thăm dò dấu vết bọn người này để lại.
Có sự hỗ trợ từ ngoại công, ta cũng dễ dàng hơn khi thực hiện một số động tác trong bóng tối.
Để có thể thâu tóm thế lực trên triều đình, ta cần đạp đổ Chung Nhượng.
Những quan viên thường xuyên bái phỏng nhưng đa số, ta đều tìm cớ để từ chối khéo bởi vì bọn họ không giúp ích được gì cho ta.
Lý Hoài Chân chỉ cần những trợ thủ đắc lực.
Kẻ vô dụng, chỉ phí cơm mà thôi hơn nữa ta ngại phiền khi bọn chúng ngoài vỗ mông ngựa thì chẳng biết gì hết.
Người đứng sau Thái Bình giáo sâu không lường được.
Một tháng trôi qua, chúng ta không tìm được gì ngoài những thứ linh tinh, không có ý nghĩa cho việc điều tra.
Phong thư ngụy tạo ta từng gửi lúc ở chiến trường, thông qua tên đưa thư đã bị giết chúng ta lần ra được địa điểm chúng trao đổi thư từ.
Nhưng không biết đã bị lộ gì hoặc tên đưa thư đưa chúng ta sai địa điểm mà đã qua lâu lắm, người của ta chưa gặp được kẻ tình nghi liên quan Thái Bình giáo đến nhận thư.
Hẳn là, có chỗ nào đó sai sót mà bản thân ta đã bỏ lỡ.
Khi mọi chuyện đang rối tung hơn cả thì có một manh mối đột phá mới và người cung cấp nó lại là Chung Niệm Ngọc.
"Hoài Chân, huynh cần thiết xem thứ này."
Nàng lôi ra từ trong vạt áo tấm vải, ta nhận lấy.
Nó là một tấm huyết thư.
Thư rất lan man, hẳn để đánh lạc hướng người khác nếu bất chợt bị đoạt.
Nhưng với Lý Hoài Chân, ta rất nhanh nhìn được nội dung chính mà tấm thư muốn truyền đạt.
"Giờ Hợi ba khắc mười lăm tháng ba, ở Thiên Uyển lâu – Tả hộ pháp."
Ta nhìn Chung Niệm Ngọc hỏi:
"Cái này, nàng lấy từ đâu?"
Chung Niệm Ngọc mím môi, im lặng đấu tranh tư tưởng hồi lâu rồi nàng lên tiếng:
"Ta trộm từ thư phòng phụ thân."
Theo lời Chung Niệm Ngọc thuật lại, Chung Nhượng có nhờ nàng dọn dẹp thư phòng giúp.
Thấy tấm huyết thư khả nghi, nàng lấy trộm đem cho ta vì nghĩ rằng ta sẽ cần đến.
"Hoài Chân, huynh không cần giấu ta.
Ta đã biết hết mọi chuyện rồi.
Huynh cứ yên tâm, nếu cần ta giúp gì ta đều sẵn lòng hỗ trợ."
Ta không biết nàng ấy biết bao nhiêu nhưng hiện tại, đây có thể xem như là ngã rẽ mới khỏi con đường cụt này.
Ta gật đầu cảm ơn, đồng thời dặn dò nàng cẩn thận vì phụ thân nàng là một lão cáo già, e sợ hắn sẽ không từ thủ đoạn mà làm hại nàng ta sẽ không yên tâm.
Chung Niệm Ngọc gật đầu, nàng vỗ ngực đảm bảo.
Có tấm huyết thư, thời hạn cấm túc cũng hết ta bắt đầu cho người quan sát xung quanh Thiên Uyển lâu để chuẩn bị cho việc mai phục người nhằm bắt sống người tự xưng là Tả hộ pháp..