Hoài Niệm Dấu Yêu


Từ trước tới nay, Takashi luôn là người theo trường phái hành động, ít ra là hắn tự nhận xét bản thân mình như vậy.
Sau khi nhận ra bản thân có cảm tình với Hoàng Anh, hắn quyết định xoay quanh anh, coi như để giết thời gian, tạm thời thay đổi cái thói quen cứ hễ rảnh là lại ngứa miệng tìm một ngôn ngữ nào đó mới mẻ để học của mình.
Nếu thực sự là một sinh viên bình thường, chuẩn bị tốt nghiệp đại học, vậy thì cái thói quen này sẽ cực kỳ có ích, ít ra hắn cũng sẽ có cả đống kỹ năng hơn người.
Nhưng Takashi đâu phải một sinh viên bình thường – hắn là người thừa kế của tổ chức tội phạm truyền thống lớn nhất Nhật Bản, thậm chí có thể coi là tổ chức phi chính phủ có quy mô lớn nhất thế giới, chuyên hoạt động trong các lĩnh vực của thế giới ngầm, và cũng có phương pháp thực thi công lý theo cách riêng của mình.
Bang hội Kaneshiro của gia đình hắn có tới mấy chục nghìn thành viên, chia làm mấy nghìn băng nhóm khác nhau và hoạt động khắp trên lãnh thổ Nhật Bản, thậm chí là ở cả một số quốc gia khác.

Bang hội bắt đầu hoạt động từ thời ông cố của hắn, những năm tháng hoàng kim, có những lúc, thành viên trong bang hội còn đông hơn cả số lính trong quân đội Nhật Bản.
Có thể nói, bang hội Kaneshiro có thể sánh ngang với những băng đảng nổi tiếng nhất trên thế giới, cũng là một trong những tổ chức có quyền lực ngầm mạnh nhất trên toàn cầu.

Và ông trùm Tatsu Kaneshiro – người đang nắm quyền lực tối cao trong tổ chức này hiện tại chính là cha đẻ của Takashi.
Năm nay Tatsu Kaneshiro đã gần bảy mươi tuổi, cho nên, việc Takashi trở thành người cầm quyền tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sinh ra trong một gia đình như vậy nên điều đầu tiên trong cuộc đời Takashi được dạy dỗ chính là đạo nghĩa giang hồ, bao gồm tình huynh đệ với các anh em trong bang hội, lòng biết ơn với những người đã giúp mình, trừng phạt những kẻ có tội, và cả cách thức trả thù kẻ phản bội mình.
Nhưng không ai dạy hắn thế nào là tình yêu cả.
Riêng điều này, hắn chỉ nghe theo cảm xúc nơi đáy tim mình mà thôi, miễn là nó không mâu thuẫn và ảnh hưởng tới toàn bộ những gì hắn đã được giáo dục từ nhỏ.
Và hắn biết, cảm xúc của hắn đối với Hoàng Anh đã không còn dừng lại ở mức có cảm tình nữa rồi.
Nhưng….đã tới mức thích chưa nhỉ? Hắn không biết.

Hắn chưa thích ai, thậm chí chưa có cảm tình với bất kỳ ai cả.
Thôi được, từ từ rồi tìm hiểu sau vậy, chuyện gì mà chẳng có lần đầu.
Chỉ có điều, Takashi cũng không rõ phải bắt đầu làm từ đâu.

Việc đầu tiên mà hắn đã làm trong vô thức, ấy là quanh quẩn bên Hoàng Anh, chờ anh nhờ gì đó thì mình sẽ lập tức làm.

Sau đó thì sao nhỉ? À, chắc chắn là cho anh những gì anh cần, hoặc đang thiếu.

Mà từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Anh, Takashi đã biết, thứ anh thiếu nhất hiện tại chính là tiền.
Lũ quỷ đen khi ấy bắt nạt anh là vì bài xích sắc tộc thôi, chứ anh đâu có gì để chúng cướp.
Thế thì phải cho em ấy thật nhiều tiền mới được.

Takashi nghĩ thầm.

Lợi nhuận ròng của gia tộc Kaneshiro thu vào mỗi năm từ đủ mọi hoạt động trong tối lẫn ngoài sáng trên khắp thế giới này có thể lên tới 80 tỷ USD mỗi năm.

Và từ khi sinh ra tới nay, Takashi hắn chưa bao giờ hiểu thế nào là thiếu tiền.
Cho nên nếu đã muốn đối tốt với một người, mà người ta thiếu tiền thì đương nhiên là mình phải cho rồi, như vậy mới tốt được.
Xét trên một khía cạnh nào đó, Takashi có hơi thành thật.

Nhưng chuyện đáng để thông cảm là từ khi sinh ra tới nay, hắn vẫn luôn là Thái tử của thế giới ngầm, là kẻ chắc chắn sẽ kế thừa ngai vị mà không hề có bất kỳ ai tranh cướp.

Vì thế, dù thông minh tới đâu, có khả năng học tập cùng tiếp thu nhanh tới mức nào thì một kẻ trước nay chưa từng tiếp xúc với người nghèo như Takashi cũng không thể “biết tuốt” được.
———————————-
Cho nên, khi thấy Hoàng Anh dùng ánh mắt tủi thân nhìn mình, sau đó lại lập tức cúi đầu xuống, hắn cuống thật rồi.
Số lần cuống lên của Takashi từ khi sinh ra tới giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà toàn là do lúc nhỏ hắn lỡ tay nghịch phá đồ của ngài Tatsu cha mình.

Lúc trưởng thành rồi, có thứ gì có thể khiến Takashi hắn nhíu mày được đâu.
“Hoàng Anh, em sao vậy? Em mệt lắm phải không? Hay là do lạnh quá? Trời ơi, anh biết ngay mà, mùa đông ở Việt Nam không lạnh như ở đây đâu, năm nay em mới sang đây, sao mà chịu được? Mà sao em lại phong phanh thế kia hả? Ôi thôi, đi về nhà với anh nhanh đi, buôn bán cái nỗi gì nữa!” Takashi bắt đầu dông dài.

Dù đang buồn bực trong lòng, nhưng từ khi thấy hắn đứng đây chờ mình, nỗi buồn vô cớ của Hoàng Anh đã tan gần một nửa, giờ lại nghe hắn nói một tràng như vậy, anh không khỏi bật cười.

Chỉ có điều hình như hôm nay hứng gió lạnh thật, mắt anh vẫn còn hơi hồng lên, lại còn ngấn nước, cho nên khi cười như vậy chẳng hề khiến người ta vui mừng chút nào cả.
Takashi đột ngột quay người sang một bên, hắn giơ bàn tay lên che mắt mình, sau đó dần dần vuốt xuống mặt.
Rồi lập tức quay lại, còn cởi phăng chiếc áo jacket trên người mình khoác lên người Hoàng Anh.
Áo của hắn to rộng, còn vương hơi ấm trên cơ thể hắn.

Mùi nước hoa cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt trên đó chợt khiến Hoàng Anh cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Hoàng Anh, anh xin lỗi!”
“Hả? Xin lỗi chuyện gì cơ?” Hoàng Anh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Anh không biết.

Nhưng….anh thực sự không muốn thấy em như vậy đâu.

Em đừng như vậy nữa.

Nếu em cần gì thì cứ nói với anh, cứ nói với anh đi được không? Gì cũng được mà, anh sẽ làm hết.

Còn tối nay, em về nhà anh được không? À không, kỳ nghỉ đông này, em tới nhà anh chơi được không?”
“Em…..” Hoàng Anh mới nói có một chữ, đã bị hắn ngắt lời.
“Đừng từ chối anh, sau lễ Giáng sinh là tới kỳ nghỉ đông rồi.


Không phải đi học đâu, các bạn trong ký túc xá của em cũng sẽ về nhà hết đó.

Em còn ở một mình làm gì? Em tới nhà anh chơi đi, anh cũng chỉ có một mình thôi, lại không về Nhật, buồn lắm đó!”
Nghe hắn nói ra ba chữ “buồn lắm đó”, Hoàng Anh không tài nào nhịn nổi nữa, anh phì cười, cảm giác buồn bực tối nay cũng mất sạch.
Thấy Hoàng Anh cười, Takashi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì em ấy cũng cười rồi.

Không được, không thể để em ấy vất vả thế này được, phải đưa em ấy về nhà mình che chở thôi.
“Vậy được, anh chờ em chút, em vào dọn quán đã nhé?”
“Em cứ vào ngồi nghỉ thôi, để anh dọn cho, mệt vậy rồi còn dọn dẹp gì nữa không biết.” Vừa nói, Takashi vừa khoác vai anh bước vào, sau đó ấn anh ngồi yên trên ghế, bản thân thì xắn tay áo lên dọn dẹp.
Xong xuôi cũng đã 12 giờ kém, hôm nay quán đông khách quá, rất mệt, nhưng bù lại doanh thu cũng gấp mấy lần ngày thường.
Hoàng Anh bước ra khỏi quán, sau đó nói với Takashi là mình muốn về ký túc lấy chút đồ đã, dù sao cũng tới nhà hắn chơi cả kỳ nghỉ đông mà.

Không thể cứ dùng đồ của hắn như lần trước được, hơn nữa, anh cũng còn phải ôn tập.
“Ừ được, không vấn đề gì, nhưng mình về nghỉ ngơi trước đi, ôn tập thì mai ôn, mai anh dẫn em về ký túc lấy đồ nhé?”
Tưởng vẫn đến căn hộ lần trước của hắn nên Hoàng Anh gật đầu, cũng được, hôm nay anh cũng khá mệt rồi, chủ yếu là vì cảm xúc dao động, giờ anh chỉ muốn tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật say thôi, có gì để mai tính tiếp.
Thấy anh đồng ý, Takashi mừng thầm.

Đương nhiên là hắn nói vậy thôi chứ làm sao ngày mai đưa anh về ký túc lấy đồ được.

Muốn ôn tập thì có thể dùng giáo trình của hắn, dù sao hai người họ cũng học cùng khoa, mà quá lắm thì ngày mai hắn sẽ bảo đàn em tới ký túc xá lấy sách vở cho anh.

Còn đồ dùng và quần áo hả, đương nhiên là ngày mai phải dẫn anh đi mua mới toàn bộ rồi.
Hoàng Anh bước ra khỏi quán lẩu, bắt đầu đi bộ về hướng căn hộ của Takashi.
Nhưng hắn đã kéo anh bước lên chiếc Lamborghini mà anh đã thấy đỗ ở ven đường cả buổi tối.


Đây là chiếc siêu xe là Hoàng Anh vẫn nghe bạn bè mình bàn luận, anh chợt lờ mờ hiểu ra, e là Takashi giàu có hơn anh nghĩ rất nhiều rồi.
Mà sao hôm nay hắn lại đi xe nhỉ? Đi chơi Giáng sinh chăng? Không, rõ ràng anh thấy chiếc xe này đã đỗ ven đường cả buổi tối nay mà, chỉ rời đi khoảng hơn một tiếng là cùng.

Vì quá mệt mỏi nên anh chẳng muốn hỏi nữa, cứ vậy theo hắn lên xe.

Lên xe xong, điều hòa ấm áp trong xe khiến cơ thể anh như rã rời, rồi ngủ quên mất lúc nào không hay.
Chẳng biết đã ngủ bao lâu, khi anh tỉnh dậy thì xe đã dừng rồi.

Takashi vẫn luôn ngồi bên cạnh quan sát anh, thấy vậy thì mỉm cười, “Mệt lắm phải không em? Thấy em ngủ say quá nên anh không gọi.

Nào, em khoác áo lại đi rồi hãy ra ngoài, đang ở trong này ấm mà bước ra đột ngột sẽ dễ cảm lạnh lắm.” Hắn nói xong, còn chu đáo khoác chiếc áo mà khi nãy ngủ ra đã đặt sang một bên, rồi mới bước ra ngoài mở cửa xe.
Xuống xe, đập vào mắt Hoàng Anh là một căn biệt thự vô cùng đồ sộ.

Anh nhìn nhìn, xung quanh còn có đài phun nước, vườn hoa, sân cỏ và con đường rải sỏi.

Chiếc xe đã đỗ ngay cửa vào rồi.
Khi nãy Takashi đã định bế anh vào nhà nhưng lại thôi.

Một là hắn không nỡ cắt ngang giấc ngủ của anh, hai là, lần trước hắn đã để ý, có vẻ như Hoàng Anh rất dễ ngượng ngùng.

Tuy dáng vẻ ngượng ngùng ấy cũng rất đáng yêu, nhưng cứ để anh lúng túng như vậy, Takashi thật sự….không nỡ.
“Takashi, đây là đâu vậy anh?”
Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng quen nhau, Hoàng Anh gọi tên hắn tự nhiên như vậy.
Takashi vui lắm, hắn cười tươi, nụ cười vô cùng hiền lành vô hại rồi đơn giản trả lời anh: “Nhà anh mà.”
Hết chương 10..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận