Chuyên cơ của Takashi hạ cánh xuống sân bay Nội Bài vào đầu tháng Ba năm 2007, đúng vào ngày hai mươi tám Tết âm lịch ở Việt Nam.
Từ sân bay, phải đi thêm gần bốn trăm cây số nữa mới về tới nhà anh.
Giáp Tết nên đường phố đông lắm, nơi nơi bày bán cây cảnh cùng câu đối, còn cả những món đồ trang trí ngày Tết, nhưng Hoàng Anh chẳng còn lòng dạ nào mà ngắm nhìn khung cảnh ven đường, anh chỉ mong chiếc xe có thể đi thật nhanh về nhà thôi.
“Hoàng Anh, quê hương của em thật đẹp và bình yên.” Takashi mỉm cười nhận xét khi một lần nữa lại trông thấy một cặp vợ chồng cầm tay nhau, người chồng cầm cành đào còn người vợ xách giỏ đựng mấy thứ đồ mua cho ngày Tết, trong đó thậm chí còn có cả một con gà sống.
Hai người trông khá lam lũ, nhưng gương mặt lại chẳng giấu nổi nỗi niềm hân hoan cùng hy vọng về một năm mới tốt đẹp.
“Vâng…” Hoàng Anh quay sang nhìn hắn, rồi như chìm đắm trong nụ cười bình thản của Takashi, lòng anh thầm nghĩ, vậy chờ khi em tốt nghiệp rồi về nước, sau khi công việc của em ổn định, em sẽ mời anh tới Việt Nam chơi, liệu khi đó anh có tới không?
Có lẽ là không rồi, sau khi anh tốt nghiệp, không, có thể là chỉ sau khi hắn tốt nghiệp thôi, hắn sẽ về Tokyo trước.
Hai người họ sẽ ít gặp dần, rồi dần dần thành người xa lạ cũng nên.
Hoàng Anh học xong rồi chắc chắn sẽ về Việt Nam, anh không muốn xa quê, lại càng muốn quay về cống hiến cho quê hương đã từng nuôi lớn mình.
Nhưng dù có yêu quê hương tới đâu thì Hoàng Anh vẫn hiểu rõ sự thật rằng Việt Nam là một đất nước đang phát triển, vẫn còn kém hơn những đất nước có nền kinh tế khổng lồ kia rất nhiều.
Làm sao Takashi có thể tới đây được?
Có lẽ ban đầu, hắn có thể nhận lời mời của anh mà tới đây chơi một vài lần, nhưng sau đó thì sao? Xa mặt thì cách lòng, anh hiểu, trước sau gì họ cũng sẽ xa nhau thôi…
Anh biết, có rất nhiều người mong muốn có một người bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có, càng giàu càng tốt, như vậy sẽ khiến lòng hư vinh của họ được thoả mãn đến tột cùng.
Hoàng Anh cũng là một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải thần thánh, đương nhiên anh cũng có lòng hư vinh chứ, nhưng anh muốn được tự hào về thành tựu của bản thân mình hơn.
Takashi càng giỏi giang, càng xuất sắc, chỉ càng khiến anh cảm thấy khoảng cách giữa họ vô cùng xa vời mà thôi.
Hơn nữa, Takashi cũng đâu phải bạn trai anh? Hắn sẽ là gì nhỉ? Là bạn cùng trường, là đàn anh, hay thậm chí là một vị khách sộp quen mặt ở quán lẩu mà anh làm chăng?
Có đôi khi, anh thậm chí ước gì Takashi chỉ là một sinh viên bình thường giống mình, cũng đi học, cũng chuẩn bị tốt nghiệp rồi cũng sẽ trăn trở tìm công việc thích hợp với bản thân, như vậy, anh sẽ có dũng khí để phá tan cảm giác mông lung này, có dũng khí để tỏ rõ tình cảm của mình với hắn.
Rồi sau đó hắn chấp nhận hay từ chối gì cũng được, Hoàng Anh thích mọi thứ rõ ràng.
Nhưng một người luôn thích mọi thứ rõ ràng như anh lại chấp nhận coi như bản thân không biết gì mà chìm vào mối quan hệ khó nói với Takashi, anh lưu luyến nụ cười của hắn, tham lam níu giữ hơi ấm của hắn, và thậm chí gần đây còn khao khát được hoà hợp thể xác với hắn nữa.
Vậy mà anh lại không dám lên tiếng hỏi về mối quan hệ giữa họ.
Là do sự tự ti của một kẻ nghèo kiết xác khi đứng trước mặt một tỷ phú ư? Hay là do… tình cảm ấy đã lớn hơn anh nghĩ rồi, lớn tới mức dù đắm chìm trong mông lung mà vẫn không muốn xa hắn?
——————————
Rạng sáng máy bay đã hạ cánh, mà tới chiều muộn họ mới về tới nơi, Hoàng Anh chẳng kịp chào hỏi gì người khác, chỉ nhanh chân bước về nhà mình.
Từ sau khi anh đi, ngôi nhà của hai mẹ con cũng được xã hỗ trợ sửa sang lại chút, ít ra cũng có tường gạch trát xi măng rồi chứ không còn là dáng vẻ nhà tranh vách đất như trước nữa.
Nhưng một người như Takashi bước vào nơi này cũng không khỏi quá lạc lõng.
Mẹ của Hoàng Anh đang nằm nghỉ ngơi trong buồng, mẹ con Đại cũng đang ở đây.
“Hoàng Anh, chú đã về đấy à???” Đại lên tiếng, giọng nói không giấu được vẻ ngạc nhiên, sao anh ta nghe đâu tiền vé máy bay từ Mỹ về đây đắt lắm mà, chẳng lẽ Hoàng Anh ở bên đó đi làm lại kiếm được nhiều thế? Mà mới báo chưa được hai ngày, sao anh đã về được? Nhớ cái ngày anh sang Mỹ học, tới lúc liên lạc lại với Đại, anh từng kể khi đó phải bay quá cảnh, mất gần ba ngày mới sang tới nơi.
“Anh Đại, cô Lan…”
“Hoàng Anh về rồi à cháu, tốt quá, mau vào thăm mẹ cháu đi đã, có gì nói sau.” Bà Lan – mẹ của Đại vội bảo anh vào, “Tuần trước cô chú và Đại có đưa bà ấy lên Hà Nội khám rồi, nhưng bác sĩ nói bệnh đã quá nặng, không kịp phẫu thuật cũng không…” Bà Lan thì thào, tới khi vào buồng thì dừng lại vì không muốn mẹ của Hoàng Anh nghe thấy.
“Mẹ Hoàng Anh, chị xem ai về này.
Chị phải cố gắng ăn cháo rồi uống thuốc đi cho khoẻ, đừng để thằng bé lo lắng, nó sang Tây học rồi sau này sẽ tìm được việc làm lương cao, rồi sẽ lấy vợ sinh con rồi báo hiếu chị.
Chị còn phải trông cháu nội chứ.” Bà Lan nhẹ nhàng khuyên, rồi lại tất tả chạy ra ngoài, nói muốn nấu thêm thứ gì đó cho Hoàng Anh đi đường xa về.
Vừa bước ra ngoài, bà thấy con trai mình đang đứng cạnh một người đàn ông lạ mặt.
Người này còn trẻ, rất đẹp trai, tuy nhiên nhìn có hơi hung dữ.
Không phải hung dữ kiểu bặm trợn như mấy tên lưu manh đầu đường, bà Lan chẳng được học hành gì nhiều nên không biết mô tả ra sao cho ổn, nhưng bà biết, người đàn ông này có vẻ nguy hiểm lắm, liền vội vã ra nhắc nhở con trai mình.
“Đại, sao nhà anh cứ đứng đây làm cái gì thế hả? Sao không mời người ta vào nhà?”
“Con cũng muốn lắm chứ bu, hắn là bạn của Hoàng Anh mà, nhưng hình như không phải người Việt Nam đâu.
Nãy con đã nói chúng ta là hàng xóm của Hoàng Anh, qua hộ mẹ con cậu ấy chút việc, bảo hắn vào nhà ngồi mà có vẻ hắn không hiểu.”
Vừa dứt lời, Takashi quay sang khẽ cười rồi gật đầu, ra hiệu chào hỏi với hai người họ.
Hai mẹ con cũng vô thức cười cười rồi dẫn hắn vào nhà, rót nước cho hắn.
Takashi còn chưa nói với Hoàng Anh chuyện mình đang học tiếng Việt, đương nhiên với trình độ và khả năng của mình, hắn đã có thể nghe hiểu toàn bộ những gì mẹ con Đại đã nói khi nãy, thậm chí cả những lời bà Lan nói với Hoàng Anh lúc ở trong buồng.
Cưới vợ, sinh con, bế cháu nội? Không đâu, Hoàng Anh sẽ ở bên hắn, sẽ không có cháu nội nào cả, trừ khi khoa học kỹ thuật trong vòng mười năm tới đã tiên tiến tới mức có thể khiến đàn ông mang thai.
Còn thanh niên tên Đại này, nếu hắn không nhầm, đây chính là “anh hàng xóm” đã giúp đỡ Hoàng Anh từ nhỏ đây mà, lại còn cho anh sách vở, và hắn cũng chính là người truyền tin mà Hoàng Anh vẫn giữ liên lạc mỗi tuần.
Nhưng tạm thời, Takashi vẫn cứ giả bộ mình là một người bạn nước ngoài vô cùng lịch thiệp của Hoàng Anh, hơn nữa còn không biết tiếng Việt đã.
Hắn biết, vì hắn không biết tiếng nên những người ở đây sẽ nói chuyện với nhau thẳng thắn mà không e ngại gì cả.
Hắn muốn hiểu thêm về hoàn cảnh của Hoàng Anh qua lời những người hàng xóm.
Đúng, từ khi gặp Hoàng Anh, hắn đã biết gia cảnh của anh chẳng khá giả gì, nhưng hắn không ngờ cuộc sống của anh khi còn ở Việt Nam lại khó khăn tới mức ấy.
Thảo nào mà khi sang Mỹ, anh luôn tiết kiệm đến từng đồng lẻ, còn cố gắng làm thêm đều đặn ở quán lẩu của người Hoa kia, dù ốm mệt cũng không dám nghỉ, thậm chí khi đã có cảm tình với hắn rồi mà cũng không nỡ nghỉ một buổi để đi chơi lễ dù hắn đã mời mọc hết lời.
Giờ thì Takashi đã hiểu rõ vì sao rồi, hắn không hề có chút coi thường nào cả, trái lại còn thấy thương anh vô cùng.
Hắn khẽ nhấp một ngụm nước trà xanh đã nguội lạnh, rồi ngẩng đầu nhìn căn nhà dột nát chật chội.
Trong nhà chẳng hề có đồ đạc gì đáng giá, chỉ có một tấm liếp nhỏ ngăn ra làm buồng trong cho mẹ Hoàng Anh ngủ.
Còn ngoài này chỉ trơ trọi vài chiếc ghế gỗ sứt sẹo cũ kỹ, góc bên trái nhà là chiếc giường ván tre nhỏ hẹp, còn có một chiếc gối và một tấm chăn mỏng, có lẽ là nơi Hoàng Anh ngủ trước đây.
Sát bên cạnh là chiếc chõng tre cũ kỹ, bên trên để đầy sách vở, tuy không còn mới nhưng được sắp xếp rất gọn gàng.
Chỉ nhìn thôi, Takashi đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh cậu bé Hoàng Anh cặm cụi ngồi học mỗi tối bên ngọn đèn nhỏ.
Hoàng Anh của hắn…
Ngoài việc yêu thương anh nhiều hơn nữa, hắn phải làm gì để bù đắp hết những khổ sở vất vả thời thơ ấu cho anh đây…
Hết chương 17.