Florida năm 2022.
Kết thúc bữa tiệc, Hoàng Anh đã ngà ngà say, dù Takashi có muốn cản không cho anh uống cũng được, giờ hắn không có quyền gì cả.
Anh về phòng khách sạn, tắm nước nóng rồi định đi ngủ sớm. Nhưng hình như hơi nóng đã khiến chất cồn trong cơ thể anh lan ra toàn thân, nhấn chìm cả não bộ.
Anh ngả lưng xuống giường, tay mò mẫm chiếc ipod cũ kỹ vẫn luôn để trong túi xách.
[Mình em thôi xin mang thương đau, cầu mong sao anh mong quên đi dĩ vãng xưa
Lời yêu đó lúc trước đã có dối gian nhiều, tình đã hết có mấy tiếc nuối cũng như không
Thì hãy xem như ta chưa quen biết nhau, hai người xa lạ…
Tình yêu đó lúc trước đã có dối gian nhiều, từng đêm xuống nước mắt ướt đẫm nhớ anh nhiều
Đừng dối gian nhau cho thêm bao xót xa…]
Tiếng nhạc vang lên trong chiếc ipod cũ kỹ, Hoàng Anh đã nghe đi nghe lại bài hát xưa này đến mấy lần, rồi anh bỗng thấy sao giống chuyện của mình đến lạ.
Thôi thì hãy để riêng mình anh sống bên kỷ niệm là được, vì sao người cũ còn đến khuấy động trái tim?
Để rồi chỉ một cái nhíu mày khe khẽ, một cái liếc mắt của Takashi cũng đủ khiến anh muốn làm mọi việc theo ý hắn.
Chẳng lẽ đầu óc anh có vấn đề rồi sao?
Không đúng, là trái tim anh có vấn đề mới đúng.
Rõ ràng bình thường anh vẫn là giám đốc chi nhánh, là vị kỹ sư trưởng sáng suốt, rất ít khi phạm phải sai lầm dù là nhỏ nhất. Vậy mà chỉ cần nơi nào có hắn, anh dường như đã đánh mất cả năng lực phán đoán lẫn tự chủ của mình.
Vì sao hắn lại tới đây?
Từ ngày ấy, cho tới khi chính thức lên nắm quyền, hắn có còn bị thương lần nào nữa không?
Con trai hay con gái hắn…năm nay chắc đã học xong tiểu học rồi nhỉ?
Hắn… và cô ấy thế nào rồi? Vợ chồng hắn có hạnh phúc không?
Hoàng Anh bật cười rồi nước mắt tuôn rơi, vợ chồng người ta thế nào thì liên quan gì đến anh chứ? Họ cùng sinh ra trong những gia tộc đó, họ đều từng trải qua những việc đó, họ có thể trợ giúp nhau và có tư cách đứng bên nhau.
Chứ không phải một tên đàn ông không hề có gì trong tay như anh, không có cha mẹ, không có gốc gác, không có tài sản, không thể giúp được gì cho hắn trong cuộc chiến ấy. Thậm chí, ngay đến việc sinh hạ con nối dõi cho hắn, anh cũng không bao giờ có thể làm nổi.
Vậy thì anh có tư cách gì đứng bên cạnh ông trùm Yakuza Nhật Bản đó đây?
Không, anh chẳng có tư cách gì hết, cũng không thể trách được khi hắn lừa dối anh.
Tất cả cũng chỉ vì anh vô dụng mà thôi, mà cho đến tận những giây phút cuối, anh mới biết cuộc sống của người mình yêu luôn đầy rẫy nguy hiểm như vậy, đồng thời cũng nhận ra hắn đã bảo vệ một người tình không thể công khai như anh nhiều tới mức nào.
Nếu đã như vậy, hà cớ gì mà anh lại còn không biết điều tiếp tục ở bên hắn?
Họ sẽ ở bên nhau để dằn vặt nhau sao?
Không, Hoàng Anh không muốn, cũng không cần một tình yêu như thế. Anh sẽ lui bước, để hai người mãi mãi ghi nhớ những kỷ niệm đẹp ngày còn bên nhau thôi.
Anh không thể lưu lại toàn những hình ảnh hèn nhát vô dụng, chỉ biết khóc lóc và trách móc Takashi được.
Sau khi họ chia tay, anh đã sang Hong Kong ba năm, cho tới khi không thể chịu đựng nổi sự yếu đuối và lạc lõng của mình nữa, anh quyết định quay trở về nơi chôn rau cắt rốn của mình để làm việc, những mong có thể cống hiến chút công sức ít ỏi cho đất nước. Rồi tới năm bốn mươi tuổi, sau khi tích lũy được chút vốn, anh sẽ về mở một quán bar nho nhỏ rồi làm ca sĩ hát chính luôn, giống như ước mơ “phụ” mà ngày còn trẻ anh từng nói với hắn.
Nhưng tại sao khi anh đã quen với nỗi đau, khi mọi việc đã đi lên quỹ đạo của nó, thì ông trời lại để anh gặp lại hắn?
Tại sao?
Hoàng Anh thiếp đi giữa cơn say, từng giọt nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mi.
—————————————-
Nhưng dù thế nào thì cuộc sống cũng vẫn phải tiếp tục.
Dù đêm hôm trước say xỉn hay đau lòng đến mức thậm chí nghi ngờ sự tồn tại của mình thì sáng nay, Hoàng Anh vẫn phải tỉnh dậy, giữ cho bản thân một lý trí sáng suốt để tiếp tục làm việc. Vì cuộc sống nhàn tản sau năm bốn mươi tuổi mà anh đã đặt ra, Hoàng Anh ép buộc bản thân phải cố gắng.
Anh tắm rửa lại cho tỉnh táo, sau đó thay quần áo rồi đến văn phòng. Thực tế thì công ty chi nhánh cũng đã lo chỗ ăn ở cho cán bộ công nhân viên sang bên này công tác rồi, nhưng Hoàng Anh đã chọn khách sạn này từ đầu, anh ngại đổi, nếu công ty không duyệt phần chi phí này thì anh bỏ tiền túi ra cũng được. Dù sao đây cũng chỉ là một khách sạn nho nhỏ, nếu khách thuê dài ngày thì chi phí cũng không quá cao.
Anh cố gắng đổ lỗi cho cái tính lười nhác bất chợt của mình, cũng cố gắng lờ đi sự thật là người đàn ông kia đã thuê phòng 302.
Anh không biết hắn có ở đây lâu dài hay không, rồi lại nghĩ chắc chắn là không rồi. Hắn đã có gia đình, và còn cả một gia tộc Kaneshiro cần quản lý, không thể có chuyện ở lại Hoa Kỳ lâu dài như ngày còn sinh viên được. Mà dù có ở thì cũng chẳng liên quan gì đến anh, hầu hết thời gian Hoàng Anh sẽ ở lại văn phòng, nếu tăng ca thì sẽ ở lại đó luôn không về vì văn phòng của anh có chỗ nghỉ lại. Anh chỉ về đây ngủ rồi sáng hôm sau đi luôn mà thôi.
Nhưng vì sao anh không chuyển vào khu nhà ở mà công ty đã sắp xếp cho nhân viên, vì sao anh còn cố tình ở lại khách sạn này làm gì, chẳng lẽ con người anh thực sự ti tiện như vậy sao?
—————————————–
“Với những gia tộc lớn như này, hầu như gia chủ và phu nhân của họ đều chỉ trên danh nghĩa. Sau khi sinh ra người thừa kế thì sẽ chuyện ai nấy làm, chỉ xuất hiện cùng nhau trong các dịp chính thức cần tham gia thôi. Trường hợp như cha anh là cực kỳ hiếm thấy, thậm chí ngày còn trẻ, ông từng nói sẽ không lập gia đình.”
“Ông hơn mẹ anh nhiều tuổi lắm, từ ngày gặp bà tới giờ, ông chỉ có bà thôi, cho dù là sau này cũng vậy.”
“Hoàng Anh, anh chính là bản sao của ông ấy, anh sẽ không bao giờ phản bội lại vợ mình đâu…”
——————————————
Những lời nói xưa cũ ấy như găm vào đầu anh. Hoàng Anh lắc mạnh đầu, có lẽ anh nên xuống lầu mua cho bản thân một cốc Capuchino rồi hãy đi làm.
Do buổi sáng còn vướng vào những suy nghĩ rối loạn, lại còn mua cốc Capuchino nên Hoàng Anh đến công ty có hơi sát giờ. Thói quen từ ngày còn trẻ của anh là bao giờ cũng tới văn phòng sớm hơn giờ làm việc khoảng 15 – 20 phút, sau đó dành cho mình một khoảng thời gian, coi như phần đệm để bắt đầu công việc của cả một ngày dài.
Bước nhanh đến thang máy nhưng vẫn không kịp, cũng may là một ai đó trong thang máy đã ấn nút mở ra giúp anh.
Hoàng Anh bước vào rồi ngước lên nhìn, ồ, thật trùng hợp, lại là người đàn ông đẹp trai hôm qua lấy mù tạt giúp anh. Takashi nói ông ta tên gì nhỉ, à, Michael Chen.
Dù không hiểu sao một người đàn ông vừa nhìn đã biết hoàn toàn là người châu Âu mà lại mang họ như một người gốc Hoa, nhưng anh vẫn gật đầu lịch sự mỉm cười, ra ý chào hỏi ông ta.
Người đàn ông cũng mỉm cười lên tiếng, “Buổi sáng tốt lành, kỹ sư Henry.”
Hoàng Anh lịch sự giơ tay bắt tay người đàn ông, “Buổi sáng tốt lành, Mr…”
“Tôi là Michael Chen, hân hạnh được biết kỹ sư Henry. Đây là danh thiếp của tôi.” Michael Chen vừa nói vừa đưa danh thiếp của mình cho Hoàng Anh.
Hoàng Anh nhận lấy, chiếc danh thiếp được thiết kế rất đơn giản, màu sắc sang trọng và chất liệu có vẻ rất cao cấp, trên danh thiếp còn có mùi nước hoa nam tính thơm nhẹ rất dễ chịu, có thể nhìn ra người đàn ông này thực sự rất chỉn chu. Anh cúi đầu nhìn, bên trên chỉ có dòng chữ Michael Chen cùng số điện thoại của ông ta, chức vụ chỉ ghi duy nhất một dòng – đại quản gia của gia tộc Nakatomi – Nhật Bản.
Gia tộc Nakatomi!
Hoàng Anh ngẩng phắt đầu lên nhìn ông ta. Vì sao đại quản gia của gia tộc Nakatomi lại đến tận đây?
Bảo sao lúc nghe đến tên Michael Chen, anh cứ cảm thấy quen quen, có lẽ gần mười năm trước khi còn bên Takashi, anh đã nghe đến tên người đàn ông này rồi.
Nhưng là quản gia, cho dù có quyền lực to lớn tới mức nào thì cũng không thể lấn át chủ nhân được, vậy thì vì sao trong bữa tiệc hôm qua, ông ta lại không đến chào hỏi Takashi?
Chẳng phải gia chủ gia tộc Nakatomi hiện tại là Rei Nakatomi, hôn thê trước kia và hiện tại rất có thể là vợ của Takashi, phu nhân Kaneshiro.
Tuy không biết chuyện cụ thể ra sao, nhưng có vẻ thấy nghi vấn trên mặt Hoàng Anh, Michael lịch sự và từ tốn nói thêm, “Tôi có việc tới Hoa Kỳ nên qua đây thăm con gái. Mấy năm nay nó đều ở bên này làm việc, ít khi về Nhật.”
Hoàng Anh còn chưa kịp trả lời thì cửa thang máy đã mở ra, một giọng phụ nữ vang lên bên ngoài: “Cha, sao cha lại tới đây vậy?”
Lại là một giọng nói khá quen thuộc khác. Hoàng Anh quay sang, người này là đại diện của một công ty công nghệ cao của Mỹ, đồng thời cũng chính là đối tác còn lại hợp tác với công ty anh trong dự án lần này ngoài Takashi – Wendy Chen.
Họ chỉ mới gặp nhau trong những cuộc họp và buổi tiệc lần trước.
Bỗng nhiên Hoàng Anh cảm thấy số phận thực sự luôn trêu đùa người khác, nhất là anh.
Hết chương 23