Tạ Gia Thụ là nguồn sức mạnh của cô, là chốn lui về của cô, khiến cô trở nên dũng cảm, thành thật.
***
Phùng Nhất Nhất chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế kéo va ly xuống lầu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Cô thảng thốt cảm thấy vừa rồi tựa như đang xem một vở kịch, bản thân
không hề có trong vở diễn ấy. Cho đế giờ, ngẫm lại tâm trạng của mình
lúc này, cô không hề thấy buồn, mà chỉ vô cùng mờ mịt, không biết tiếp
theo mình sẽ đi đâu về đâu.
Người đầu tiên cô nghĩ đến, đương nhiên là Tạ Gia Thụ.
Sáng hôm nay anh nói buổi tối có cuộc xã giao, không thể đến đón cô,. Nhưng
ngay tại giờ phút này, Phùng Nhất Nhất chỉ muốn được gặp anh, khao khát
anh có thể bay vù tới đây, đứng trước mặt cô.
Anh nhất định sẽ đau xót rồi ôm cô vào lòng.
Được anh thương yêu là đủ rồi.
Ít nhất còn có anh.
Rất nhanh, Tạ Gia Thụ đã nhận điện thoại. Lúc Phùng Nhất Nhất nói ra câu
đầu tiên, không kìm lòng được mà nghẹn ngào, giọng lí nhí, “Gia Thụ…”.
Trong điện thoại truyền đến tiếng nhạc du dương, có vẻ như là một bữa tiệc
linh đình. Một cô gái cất giọng trong veo, lịch sự, “Anh ấy đang bận,
chị có việc gì không? Tôi có thể giúp chị chuyển lời đến anh ấy”.
“…”,Phùng Nhất Nhất ngẩn người ra đó.
Cô gái ở đầu bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng, mập mờ, khiêu khích,
vênh váo… có rất nhiều ý tứ hàm xúc ẩn chưa trong tiếng cười khe khẽ ấy.
Cô ấy nói, “Cô là Trịnh Phiên Phiên chứ gì? Tôi là Lương Dĩ Thanh. Tôi
biết cô là ai, cũng biết cô là gì của Tạ Gia Thụ. Cô biết tôi là ai
không?”.
“Cô nói… cái gì?”, đầu óc Phùng Nhất Nhất rối như mớ bòng bong, “Mời cô mời Tạ Gia Thụ ra nghe máy!”.
“Tôi không gọi đấy!”
Giọng nói dương dương tự đắc của cô gái trẻ đó, ngay cả đến Phùng Nhất Nhất
trong tình huống này cũng cảm thấy đáng yêu động lòng người.
Như
bị chập mạch, Phùng Nhất Nhất giương tay ném điện thoại xuống đất, hung
hăng giẫm chân lên, suy sụp kéo va ly chạy điên cuồng về phía bên ngoài
tiểu khu.
Không còn trẻ trung gì nữa, dù trong lòng có điên cuồng đến bao nhiêu thì thể lực cũng không theo kịp. Chẳng mấy chốc, Phùng
Nhất Nhất đã không chạy nổi nữa.
Lúc khom lưng vịn vào va ly hành lý, hai chân cô run rẩy gần như muốn quỳ rạp xuống đất.
Ngực như bị đông cứng, vừa lạnh vừa buốt, không khí như lưỡi dao sắc bén cứa vào, nhói đau khiến sống mũi cô cay xè.
Trời đã tối, Phùng Nhất Nhất ngẩn ngơ đứng bên đường, bộ dạng chật vật , cảm thấy mình lạc lõng bơ vơ.
Cô không biết đi đâu, cũng không biết nên làm thế nào.
Trong lúc hốt hoảng hỗn độn, một chiếc xe chạy tới, cách một đoạn thì nháy
đèn với cô. Ánh đèn như tuyết trên con đường âm u tĩnh mịch khiến lòng
người phấn chấn hẳn lên. Phùng Nhất Nhất ngẩn người nhìn ra, chiếc Audi
Q7 màu trắng đỗ bên đường. Xe còn chưa dừng hẳn, cửa xe bê ghế phụ đã
được mở, Thẩm Hiên bước xuống, vịn vào cửa xe, lo lắng nhìn về phía cô.
Phùng Nhất Nhất thấy hốc mắt mình nóng hổi.
Bác sĩ Thẩm sải bước lớn đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, không bị thương gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao anh lại tới đây thế?”, Phùng Nhất Nhất nói bằng giọng mũi, cảm động hỏi.
“Nhất Phàm gọi điện thoại cho anh, bảo anh mau lượm em về nhà”, Thẩm Hiên
miệng thì trêu đùa nhưng thần sắc có vẻ còn mệt mỏi hơn cô. Khi nói
chuyện, anh cảm thấy không thoải mái, nới lỏng cổ áo, có thể nhìn rõ
chiếc áo blouse xanh anh mặc bên trong áo khoác ngoài.
Anh không
nói nhiều, cứ thế xách va ly của Phùng Nhất Nhất. Người ngồi trong ghế
lái thấy thế vội vàng xuống xe giúp đỡ. Phùng Nhất Nhất nhìn người kia,
người kia nghiêm giọng nói, “Hôm nay Viện trưởng Thẩm của chúng tôi phải tiến hành một ca phẫu thuật lớn, kéo dài bảy giờ đồng hồ liền, vừa ra
khỏi phòng phẫu thuật, thể lực cạn kiệt nghiêm trọng. Chúng tôi không
yên tâm để anh ấy lái xe về một mình”.
Không đợi Phùng Nhất Nhất phản ứng lại, Thẩm Hiên đã vỗ vỗ vai cô, nói ngắn gọn, “ Lên xe trước đã”.
Suốt dọc đường, Thẩm Hiên tựa lưng vào ghế chợp mắt. Không biết cơ thể anh không thoải mái hay tâm tình không được tốt.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy lúc này không nên nói gì thì tốt hơn.
Đến căn hộ của Thẩm Hiên ở gần bệnh viện, anh dặn dò tài xế rồi tự tay xách va ly của Phùng Nhất Nhất, dẫn cô lên lầu.
Vào đến nhà, Thẩm Hiên để hành lý của cô vào phòng ngủ trước, sau đó rót
cho cô cốc sữa nóng, bưng đến, khẽ giọng nói, “Hơi nóng đấy, em ngồi đó
từ từ uống”.
Anh cũng hâm nóng một cốc rồi đến ngồi đối diện với Phùng Nhất Nhất, tao nhã uống từng ngụm.
Sữa nóng thơm lừng cùng sự trầm lặng ân cần của Thẩm Hiên khiến Phùng Nhất
Nhất dần bình tĩnh lại. Nhớ lại lúc bản thân đòi mẹ Phùng tiền và phẫn
nộ đập điện thoại ở trước cửa tiểu khu, cô bỗng cảm thấy mẹ Phùng nói
một câu không sai. Cô bị quỷ ám rồi!
Tại sao lại thành ra như
vậy? Tình yêu thật sự biến con người ta thành một người hoàn toàn khác,
ngay đến bản thân cũng không nhận ra sao?
Cô vừa hối hận, vừa suy sụp, khẽ trút tiếng thở dài. Ngón tay day day hàng lông mày của Thẩm
Hiên từ từ buông xuống, anh nói, “Kể anh nghe được không? Sao em lại
chọc giận mẹ vậy? Làm om sòm lớn đến thế này?”.
Tử Thời mang thai chưa đầy ba tháng, Phùng Nhất Nhất không thể mang những phiền muộn này
đến quấy rầy cô ấy, chỉ có thể nói với Thẩm Hiên.
Cô trầm lặng một hồi, thành thật nói, “Em qua đêm ở chỗ Tạ Gia Thụ, bị mẹ biết được, bà rất tức giận, tống cổ em ra khỏi nhà”.
Nói xong một hồi lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời của Thẩm Hiên, Phùng
Nhất Nhất cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu lên thì thấy, không biết từ lúc nào, Thẩm Hiên đã đứng dậy, nheo mắt nhìn cô.
Trong phòng khách chỉ
bật đèn trên tường, trong ánh sáng lờ mờ ấy, Thẩm Hiên nhìn cô với vị
thế của người ở trên cao, sắc mặt có vẻ nguy hiểm đáng sợ.
Phùng
Nhất Nhất nắm chiếc cốc trong tay theo bản năng. Sữa nóng cách một tầng
thủy tinh truyền vào lòng bàn tay cô có hơi ran rát.
Thẩm Hiên
bước từng bước đến trước mặt cô, từ từ khom lưng, sát mặt lại gần, đôi
mắt bởi mệt mỏi đến cực độ mà sáng ngời khác thường, gắt gao ghim chặt
ánh mắt cô.
Phùng Nhất Nhất sợ hãi lùi về phía sau. Giọng điệu
của Thẩm Hiên bỗng trở nên vô cùng bất thiện, cười thấp một tiếng. Anh
tiếp tục tiến lên, lấy khí thế nổi trận lôi đình chèn ép người ta. Phùng Nhất Nhất đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nâng tay hung hăng hất cả cốc sữa
vào mặt anh.
Thẩm Hiên không hề tránh né mà chỉ nhắm mắt lại, để mặc sữa nóng hắt đầy vào mặt mình. Nhiệt độ của sữa cao hơn nhiệt độ
của cơ thể khiến mặt anh nóng bừng, cảm giác lạnh đến thấu xương trong
lòng có dịu đi đôi chút.
Chất lỏng màu trắng sữa từ trên khuôn
mặt anh tuấn nhỏ xuống, Thẩm Hiên mở mắt ra, hốc mắt giờ chỉ còn lại
những mệt mỏi đến cùng cực.
Phùng Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào
anh với tư thế đề phòng. Thẩm Hiên cười khổ đứng thẳng lưng, lùi ra phía sau hai bước, rồi đưa tay lên lau mặt.
Hai người lúng túng, một đứng một ngồi, khuôn mặt méo xệch, trầm lặng không lên tiếng. Sau khi
ổn định lại tâm trạng, Thẩm Hiên cảm thấy bản thân thật nực cười, anh
buông tiếng thở dài, bước đến ngăn kéo bàn bên cạnh lấy ra một bao
thuốc, đứng từ xa xa lắc lắc với cô.
“Ngại quá, anh phải hút một điếu.”
Dứt lời, anh cũng không đợi cô đáp lại mà đi thẳng đến bên cửa sổ, mở một cánh ra, tựa lưng vào đó, từ từ nhả khói.
Tướng mạo anh tuấn của người đàn ông chững chạc thấp thoáng trong màn khói
lượn lờ, giọng điệu phiền muộn trước nay chưa từng có, “Em nói đi, sao
em không ngủ với anh? Kỹ xảo của anh chắc chắn tốt hơn Tạ Gia Thụ?”.
Phùng Nhất Nhất thẳng lưng đứng dậy, đi vào phòng ngủ dành cho khách cầm va
ly hành lý, lặng lẽ bước ra ngoài. Lúc từ phòng ngủ đi ra, Thẩm Hiên đã
đứng ở cửa. Anh dựa lưng vào cửa chặn cô, giọng nói mệt mỏi mà thành
khẩn xin lỗi, “Xin lỗi, anh nói sai rồi, xin lỗi em! Hôm nay tinh thần
của anh tồi tệ quá, lực kiềm chế kém… Thật sự rất xin lỗi!”.
Giờ phút này, lòng Phùng Nhất Nhất tràn đầy tuyệt vọng. Cô cứ đứng đó, chẳng nói chẳng rằng.
Thẩm Hiên dựa vào cửa, bộ dạng mệt mỏi, khó chịu vô cùng. Hai người trầm
lặng một hồi, anh bỗng nói, “Nói thật nhé, em có thể nói cho anh biết,
rốt cuộc em thích Tạ Gia Thụ ở điểm gì không? Thích sự ấu trĩ của cậu
ta?”.
Phùng Nhất Nhất không lên tiếng, thần sắc phảng phất chút
hốt hoảng. Thẩm Hiên đặt tay lên vai cô với ý thăm dò, thấy cô không
chống cự, liền đưa tay ra đỡ lấy, để cô dựa vào lòng mình.
“Nói cho anh biết đi!”, anh tựa như dỗ dành, giọng nói trầm thấp.
Anh dỗ dành một hồi lâu, Phùng Nhất Nhất mới hoàn hồn, ngơ ngẩn nói, “Ngày
trước, em học bạt mạng để chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Sau đó, em làm
bài thi rất tốt, em rất vui vẻ, cứ ngỡ rằng mình được đi học đại học.
Nhưng lúc đó, trong nhà em vừa nộp một khoản phí chọn trường cho em
trai, mẹ em nói, món tiền còn lại phải giữ lại, nhỡ may em trai em học
Trung học Phổ thông phải nộp phí chọn trường thì sao? Vậy nên, cha em
bảo em đừng đi học đại học nữa, đi tìm việc làm. Đó là lần đầu tiên em
không nghe lời họ. Em không ăn cơm, cứ ru rú ở nhà chẳng đi đâu cả. Sau
đó, cha dẫn em đến nhà người thân họ hàng để vay tiền, vay từng nhà một. Ông nói tiền này là tiền em vay, sau này em phải tự trả. Số tiền ấy,
đến sau khi em đi làm một năm mới trả hết”.
Anh hỏi một đằng cô
trả lời một nẻo, nhưng anh lại lắng nghe rất nghiêm túc, chốc chốc lại
“ừm” một tiếng dịu dàng, hoặc là hỏi một câu “Sau đó thì sao?”.
“…Trước kia, anh cứ hỏi em tại sao lại sợ chết đến vậy… Bởi vì em biết, nếu em
mắc bệnh nghiêm trọng gì, cần rất nhiều tiền, rất khó khăn mới có thể
cứu được… sẽ không ai cứu em cả, họ sẽ bỏ mặc em”, Phùng Nhất Nhất dựa
vào vai Thẩm Hiên, vừa mỉm cười vừa rơi nước mắt, “Cho đến khi em có Tạ
Gia Thụ”.
Tạ Gia Thụ của năm hai mươi tuổi vô cùng ấu trĩ, vô cùng cợt nhả, vô cùng thần kinh… vô cùng nhiệt huyết, vô cùng thật tâm.
Tử Thời nói, Tạ Gia Thụ là món quà bù đắp lại tất cả những bất hạnh trước
đó mà ông trời dành cho cô. Phùng Nhất Nhất luôn vững tin, Tạ Gia Thụ là sự bù đắp của cô.
Tạ Gia Thụ là nguồn sức mạnh của cô, là nơi
lui về của cô. Tạ Gia Thụ khiến cô không còn sợ hãi sinh lão bệnh tử,
khiến cô trở nên dũng cảm và thành thật.
“Phùng Nhất Nhất!”, nghe thấy lý do này, Thẩm Hiên thật không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, “Em
biết anh là một bác sĩ không vậy? Nếu em mắc bệnh nặng, dù cho Tạ Gia
Thụ có muốn cứu em, cậu ta cũng phải cầm tiền đến cầu xin anh!”.
Phùng Nhất Nhất chẳng thể kìm được tiếng khóc, vừa cười vừa lau nước mắt,
nói, “Em biết chứ… nhưng em đã không còn sợ chết nữa rồi”.
Có thể được Tạ Gia Thụ của năm hai mươi tuổi toàn tâm toàn ý yêu thương, Phùng Nhất Nhất đã không còn sợ chết nữa bởi vì chẳng còn gì đáng để nuối
tiếc cả.
Anh tốt như thế, nhưng tại sao không đến để yêu em khi em hai mươi tuổi?
Thẩm Hiên sững sờ cả người.
Đúng vậy, không phải anh thua bởi Tạ Gia Thụ, thật ra là thua bởi thời gian,
“Bỏ đi…”, anh day day hàng lông mày, đầu đau như búa bổ, nói, “Thật ra
người anh từng ngủ cùng chắc chắn nhiều hơn em. Anh thật sự không để
bụng chuyện em cùng Tạ Gia Thụ qua đêm. Nhưng em lại ngủ cùng người đàn
ông khác trong giai đoạn anh đang theo đuổi, điều này đả kích lòng tự
tôn đàn ông của anh”.
Phùng Nhất Nhất không tiếp lời, nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói, “Anh đưa em đến nhà Tử Thời đi, hoặc là tìm cho em một khách sạn”.
Thẩm Hiên nhéo mặt cô, bất đắc dĩ nói, “Tử Thời hiện giờ được hưởng đãi ngộ
cấp bảo vật quốc gia. Thịnh Thừa Quang nâng niu trên tay sợ rơi mất,
ngậm trong miệng sợ tan chảy, đã sắp nhạy cảm đến phát điên rồi. Tốt hơn hết là em đừng đi tìm cô ấy. Em ở khách sạn một mình không an toàn.
Nhất Phàm đã giao phó em cho anh, em phải thành toàn cho lời hứa của một người đàn ông chứ! Yên tâm đi, anh không làm gì em đâu. Hôm nay quả
thật anh rất mệt, dù có lòng thì cũng bất lực”.
Bác sĩ Thẩm nói xong liền xách hành lý của cô, vừa thô bạo vừa dịu dàng, ân cần đuổi cô về phòng dành cho khách.
Thật ra, Phùng Nhất Nhất biết Thẩm Hiên sẽ không làm gì cô cả. Ngay cả buổi
tối hôm ở cùng Tạ Gia Thụ, nếu cô hạ quyết tâm đẩy anh ra, cũng không
phải là không thể.
Chỉ vì cô cam tâm tình nguyện mà thôi.
***
Nghe nói tổ tiên Tạ gia có mang trong mình huyết thống người Nga, bởi vậy
nên con cái Tạ gia người nào người nấy đều mày rậm mắt to, lông mi vừa
rậm vừa dài như hai chiếc bàn chải nhỏ, nhìn qua ống kính, đường nét
thâm thúy vô cùng. Ngài trợ lý đã gặp biết bao ngôi sao có tiếng, chưa
bao giờ mất đi lực khống chế. Nhưng lúc này, cầm trong tay ống kính máy
quay, anh ta lại kìm lòng không đặng, bất giác chuyển ống kính về phía
ông chủ nhà mình.
Tạ Gia Thụ cụp mắt ngồi đó, bấm điện thoại hết
lần này đến lần khác. Rõ ràng là anh không buồn ngẩng đầu lên, nhưng lúc này lại chuẩn xác đưa ngón tay ra huơ huơ, trợ lý giật mình, vội vàng
đưa ống kính về phía Lương Dĩ Thanh.
Vừa rồi, quả thật Lương Dĩ
Thanh đã bị dọa cho sợ hãi. Tạ Gia Thụ đối mặt với Phùng Nhất Nhất lúc
nào cũng sáng nắng chiều mưa, bộ dạng mặt dày mày dạn nào cũng có thể
bày ra. Còn đối với người ngoài, anh hầu như chỉ mỉm cười, ung dung thản nhiên, hư vô mờ mịt, hàm ý sâu xa. Quen với bộ dạng lúc nào cũng mỉm
cười của anh, đột nhiên sấm chớp đan xen, đừng nói kiểu con gái như
Lương Dĩ Thanh, đến ngay như trợ lý kia trong khoảng thời gian ngắn vừa
rồi cũng sợ chết khiếp.
Lương Dĩ Thanh không ngờ rằng, lần đầu
tiên lên ống kình lại là trong tình huống này. Cô đỏ mắt, cắn môi, thành thật khai báo, “…Em nói em biết cô ấy là Trịnh Phiên Phiên, là vị hôn
thê của Tổng… Tổng giám đốc Tạ, hỏi cô ấy biết em là ai không…”.
Trợ lý ngồi đối diện với hai người có thể nghe được giọng nữ máy móc vọng
ra từ điện thoại, “Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy”, nhưng có vẻ như Tổng giám đốc Tạ không nghe thấy, bấm số điện thoại đó
hết lần này đến lần khác. Nghe Lương Dĩ Thanh nói vậy, anh mới ngừng lại một lát, tay vuốt vào màn hình điện thoại, lôn gmi dài mà dày tạo thành hai bóng đen nhỏ dưới viền mắt, khiến người khác nhìn mà phải rùng
mình, dùng giọng điệu ớn lạnh nói, “Vị hôn thê? Ai nói với cô Trịnh
Phiên Phiên là vị hôn thê của tôi?”.
Tướng mạo đẹp đẽ như vậy
không ngờ có thể lạnh lùng đến mức dọa người thế này! Màn hình điện
thoại trong tay anh hồi lâu không tối đi. Ánh sáng chiếu lên cằm anh,
bóng mờ dưới mắt và cánh mũi càng hằn sâu, lại thêm vào khuôn mặt anh
tuấn vốn không giống người thường, cảnh tượng này quả là đáng sợ vô
cùng.
Lương Dĩ Thanh liếc mắt nhìn trộm, cuối cùng bị bộ dạng “người đến từ địa ngục” này dọa cho sợ đến phát khóc.
“Khóc lóc cái gì!”, Tạ Gia Thụ mất kiên nhẫn, lạnh giọng quát chói tai, “Có
gan nhận điện thoại của tôi, giờ không có gan nhận à?”.
“Em không trộm, em chỉ muốn đùa anh chút thôi! Ai ngờ lúc đó cô ấy lại gọi điện
thoại đến!’, Lương Dĩ Thanh cảm thấy vô cùng tủi thân! Cô ta chỉ nhất
thời nổi hứng muốn giấu điện thoại của anh đi, đợi lúc anh tìm đến thì
trả lại, nhân cơ hội bắt chuyện vài câu, ai ngờ lại trùng hợp có điện
thoại gọi đến cơ chứ.
Nhận điện thoại cũng không cần nhập mật mã xác nhận.
Hơn nữa, tên của số điện thoại gọi đến là “D” trong “F.D”, ảnh đi kèm là
bức ảnh của Tạ Gia Thụ chu môi đòi hôn. Lương Dĩ Thanh vừa nhìn là biết
điện thoại của Trịnh Phiên Phiên. Kiểu ngọt ngào này khiến người ta phải tức giận! Sao cô ta có thể bỏ lỡ cơ hội tỏ rõ thị uy này?
“Anh
đừng giận em nữa.. em biết sai rồi, em xin lỗi!”, Lương Dĩ Thanh mắt
ngấn lệ, sợ hãi nhìn Tạ Gia Thụ, cố gắng lấy can đảm đưa tay ra, ngón
tay lặng lẽ móc góc áo anh rồi lắc lắc. Chiêu này là học từ em họ Lương
Tinh nhà mình. Mỗi lần Lương Tinh làm vậy, một lớn hai nhỏ cả thảy ba
người đàn ông trong Lương gia đều phải giơ tay xin hàng.
Nhưng Tạ Gia Thụ lại móc tay với trợ lý, lạnh giọng nói, “Ghi cảnh này lại.
Video này lát cậu ra một bản gửi cho luật sư Cố, ngoài tội ăn cắp
ra phải cộng thêm cả tội quấy rối tình dục”.
Trợ lý nghiêm túc chuyển vị trí ống kính, cẩn thẩn chụp lại hình ảnh đặc tả cảnh Lương Dĩ Thanh kéo áo ông chủ nhà mình.
Thần sắc trên gương mặt anh ta nghiêm túc vô cùng, nhưng việc ống kính run rẩy đã bán đứng một sự thật, anh ta đang cười trộm.
Lúc này đây, Lương Dĩ Thanh quả thật đã suy sụp, “oa” lên một tiếng rồi gào khóc. Gạt chuyện cố làm ra vẻ sang một bên, thì có thể thấy đây chỉ là
một cô gái trẻ được chiều chuộng thành hư.
Tạ Gia Thụ nghĩ vậy, mặt lạnh tanh, không chút nể nang mà gạt phăng ngón tay cô ta ra.
Xe từ từ dừng lại, đến nhà Phùng gia rồi! Tài xế xuống xe, chạy ra sau mở
cửa. Tạ Gia Thụ vừa mở khuy Âu phục vừa căn dặn như đinh đóng cột với
trợ lý, “Bên Diệp Mộc hẳn rất nhanh sẽ có tin tức, cậu đưa video này cho cô ta. Người thì mặc cô ta xử lý, đem đi hay không thì tùy, ý kiến thì
nhất định phải đưa cho tôi. Nếu cô ta dám lấy hợp đồng của Trần Nguyên
ra uy hiếp, cứ để cô ta đóng gói Mars rồi cuốn xéo một thể! Ông đây
không tiếc!”.
Dứt lời, anh lạnh lùng nhìn cô gái đang khóc như mưa rơi trên cánh hoa lê, vung tay hung hăng đập cửa.