Hoài Niệm

Trợ lý bởi tạo “bậc thang lót gạch vàng” tốt đã được phần thưởng là hai
ngày nghỉ có lương, bộ mặt bịn rịn vội vàng quay người rời khỏi.

Tạ Gia Thụ kéo người đang cầm máy quay xem lại một lượt từ đầu đến cuối lên xe.

Vừa đóng cửa, Tổng giám đốc Tạ một phút trước còn lạnh lùng, bá đạo giờ đã
giống như chú chó Goldem Retriever hoạt bát, nhiệt tình, nhún người bổ
nhào! Ghế tối qua trợ lý ngủ vẫn để bằng, vừa vặn tạo điều kiện cho cú
bổ nhào của anh diễn ra suôn sẻ.

Máy quay từ trong tay Phùng Nhất Nhất rơi xuống, cô nhỏ giọng nói, “Anh có chuyện gì thì nghiêm túc nói!”.

Cả người Tạ Gia Thụ nằm úp sấp lên người cô, đè thật chặt, khinh thường
“hừ” một tiếng, “Cứ như thế này nói! Anh thích tư thế này!”.

Phùng Nhất Nhất đẩy ra, anh lại ôm chặt hơn, giọng khàn khàn, trầm thấp vang
lên bên tai cô, “ Anh không thoải mái! Anh bị cảm rồi! Đứng một đêm mệt
chết đi được! Chân anh sắp gãy rồi!”.

Anh gầm nhẹ một hồi vào tai cô, màng tai Phùng Nhất Nhất cũng đau nhức luôn rồi,. cô nghiêng
nghiêng đầu, anh lập tức lấn tới, đầu rúc vào trong cổ áo cô hôn loạn
xạ. Phùng Nhất Nhất cuống quýt kéo áo lên, anh bỗng dừng lại, nói một
câu, “Điện thoại của em làm sao mà tắt máy hả?”.

Phùng Nhất Nhất thoáng sững người, anh thừa dịp đưa hai tay ra kéo áo của cô xuống.

Không đợi cô vùng vẫy, Tạ Gia Thụ đã ấn chặt lấy hai tay của cô. Giữ chặt cô, anh ngồi chồm hỗm xuống, cúi đầu nheo mắt, ánh mắt quét đi quét lại từ
cổ đến ngực cô.

Không có bất kỳ dấu vết khả nghi nào! Tạ Gia Thụ “hừ” lạnh một tiếng trong lòng, cúi đầu trồng mấy trái “dâu tây” lên.

Phùng Nhất Nhất thở hắt ra, đẩy đầu anh, phí công chống cự, “Vừa rồi, anh nói với mẹ em rằng, mười phút sau sẽ đưa em về”.

“Hơ, anh còn nói em là khoản nợ của họ cơ!”.

Anh con bảo câu đó là cha anh nói cơ! Chẳng phải đâu! Cha anh chẳng nói với anh được mấy câu. Từ sau khi anh nhớ chuyện đến trước khi cha qua đời,
trong vòng mấy năm ngắn ngủi, đều là chị gái Tạ Gia Vân làm bạn với cha.

“Anh…sao…anh lại…”, Phùng Nhất Nhất không còn gì để nói nữa rồi.

Tạ Gia Thụ lầm bầm rồi cọ xát, Phùng Nhất Nhất khó khăn nói “Không được!:, thở hồng hộc, “Mẹ em chắn chắn là đang chờ đấy…anh…anh…vừa rồi thể hiện tốt như vậy…”.

Thật ra thì Tạ Gia Thụ cũng không thể muốn cô vào lúc này, anh chỉ muốn giải tỏa những đè nén ngột ngạt trong lòng.

Giống như việc cứ ôm cô, bỉ ổi cọ đi cọ lại thế này, là việc chỉ có anh mới có thể làm với cô.

“Tiểu ma vương” vẫn vô cùng phấn khích, Tạ Gia Thụ lại lẳng lặng nhẫn nhịn.
Phùng Nhất Nhất không dám kích thích anh, cứ bất động để anh đè lên.

Cô ngoan ngoãn để anh ôm thế này, lòng Tạ Gia Thụ bình yên thoải mái vô
cùng,. Cho nên, rõ ràng nên ép hỏi tối qua cô ngủ ở đâu, nhưng anh cảm
thấy khoảnh khắc này mà dùng để nói chuyện đó quả thực lãng phí! Ngón
tay anh chạm lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, một cách biểu đạt dịu dàng
không lời.

Một hồi lâu sau, Tạ Gia Thụ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chủ động ngồi dậy, sửa sang lại quần áo cho cô. Nhìn trên dưới mấy lượt không có chỗ nào sơ hở, Tạ Gia Thụ mới hôn lên khuôn mặt cô, nói,
“Được rồi, sau khi lên lầu, em nói với mẹ em vài câu dễ nghe nhé! Bà có
thể đồng ý với em không can thiệp vào chuyện của em là tốt nhất. Nhưng
nếu bà không đồng ý, em cũng đừng cãi lại. Dù sao thì bà nói gì , em cứ
nhận lời đi, việc sau đó, anh sẽ đối phó”.

Phùng Nhất Nhất nghe
anh nói vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Nhưng đối với cô mà
nói, nếu đã bước được bước đầu tiên khó khăn như vậy, thì cô tuyệt đối
không có ý định thoái lui.

Điều này Phùng Nhất Nhất không nói
nhiều với anh, cô chỉ nói, “ Ạnh cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi. Còn nữa,
cô gái kia… anh đừng làm khó cô ấy nữa. Anh không thích cô ấy thì em sẽ
không để bụng đâu. Anh đừng vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến sự
nghiệp của mình”.

Nghe mấy lời đầu, khóe miệng của Tạ Gia Thụ
luôn nở nụ cười, anh còn muốn nói, “Vậy còn Trịnh Phiên Phiên thì sao?
Em có để tâm Trịnh Phiên Phiên hay không? Tại sao không hỏi anh về vị
hôn thê của anh?”.

Nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng, anh không muốn hỏi gì cả.

Suýt chút nữa thì quên, điều cô để tâm nhất không phải là tình cảm yêu thích của anh dành cho cô.

Tạ Gia Thụ quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, cảm thấy mất hứng. Nhưng một lát sau là ổn, dù sao anh cũng không còn là Tạ Gia Thụ của năm hai mươi
tuổi nữa.

Đến độ tuoir bây giờ của hai người, không nói chuyện
yêu đương một cách đơn thuần có lẽ càng nhẹ nhõm hơn, bởi như vậy sẽ
càng lý trí hơn.

Giống như lý trí của Tạ Gia Thụ hiểu được rằng, người mà Phùng Nhất Nhất có thể gọi điện đến đón cô, chính là Thẩm Hiên.

Phùng Nhất Nhất đi lên lầu. Trong nhà, mẹ Phùng ngồi bên bàn cơm. Trên bàn có bày đồ ăn sáng, ba bát cháo, Phùng Nhất Nhất lẳng lặng đi đến ngồi
xuống.

Mẹ Phùng đang đợi , lúc này liếc mắt nhìn con gái, “Ai cho cô ngồi xuống ăn cơm hả? Ai gọi cô hả?”.

Phùng Nhất Nhất lập tức đứng lên.

“Cô ngồi xuống!”, mẹ Phùng đập bàn gầm lên một tiếng.

Phùng Nhất Phàm nghe thấy động tĩnh cuống cuồng từ trong phòng chạy ra, chiếc áo Hoodie trên người mới xỏ được một ống tay, vội hỏi, “Lại làm sao vậy ạ?”.

Mẹ Phùng khẽ trừng mắt với con trai, rồi lại trừng con gái, “Ngồi xuống hết cho tôi!”.

Phùng Nhất Phàm thấy chị gái mình không việc gì, lắc lắc cánh tay. Mẹ Phùng
đứng lên giúp cậu mặc áo, rồi lại ngồi xuống, nói với Phùng Nhất Nhất,
“Mấy ngày nay tôi cố tình tách cha cô ra vì cái gì, cô biết chứ?”.

Phùng Nhất Nhất cụp mắt ngồi đó, miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười trào phúng.

Mẹ Phùng không nhìn thấy, chỉ thấy cô cúi đầu, bà còn tưởng rằng cô hiểu
được dụng tâm của mình, càng được đà nói, “ Thừa lúc bây giờ chỉ có tôi
và em trai cô ở nhà, cô thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc Tạ Gia Thụ có cưới cô hay không? Cô nắm chắc mấy phần?”.

“Con không biết. Con không nắm chắc phần nào cả”, Phùng Nhất Nhất thành thật nói.

Mẹ Phùng thở hắt ra một hơi, mắt thấy mẹ mình sắp nổi giận, Phùng Nhất
Phàm ở bên cạnh sốt sắng đến chết khiếp, lớn tiếng nói với chị mình,
“Phùng Nhất Nhất, đầu óc chị có vấn đề rồi à? Chị không nắm chắc sao
không hỏi anh ta?”.

Phùng Nhất Nhất bình tĩnh hỏi lại, “Vậy nếu con hỏi, Tạ Gia Thụ nói chắc chắn sẽ cưới con, mọi người sẽ đồng ý sao?”.

Mẹ Phùng cảm thấy cậu con trai nhà mình thật thông minh, câu nào câu nấy
nói đúng trọng tâm, hài lòng nói, “Nó nói cưới cô, chúng tôi chưa chắc
đã đông ý. Nhưng nó dám nói không cưới, không xác định, sau này hẵng
nói, vậy thì cô mau chóng cắt đứt với nó đi! Phùng Nhất Nhất, tôi hỏi
cô, tố qua cô ngủ ở đâu hả?”.

Phùng Nhất Nhất nhìn em trai nhà mình, “Nhà Thẩm Hiên. Con ngủ trong phòng dành cho khách”.

“Cái gì mà phòng dành cho khách? Phòng dành cho khách chẳng phải vẫn là nhà
Thẩm Hiên sao? Tối qua cô ngủ chỗ Thẩm Hiên, nếu Tạ Gia Thụ mà biết sẽ
thế nào? Lại nói đến Thẩm Hiên, chỉ một cuộc điện thoại của em trai cô
mà nó có thể lập tức đi đón, để cô ngủ ở nhà nó, điều này chứng tỏ nó
vẫn có lòng với cô. Giờ cô đi hỏi Tạ Gia Thụ, nếu nó không cho cô một
lời hứa hẹn, lập tức cắt đứt với nó rồi đến với Thẩm Hiên”, mẹ Phùng nói chắc như đinh đóng cột. Thấy con gái không phản ứng gì, bà không yên
tâm, lại xuất chiêu tàn nhẫn, “ Nếu cô không hỏi, vậy để tôi đi hỏi Tạ
Gia Thụ”.

Phùng Nhất Nhất đã có chuẩn bị tư tưởng từ trước, biết
rằng nhất định sẽ là một trận đánh ác liệt. Nhưng khi cận kề trận chiến, lực chiến đấu dũng mãnh của mẹ Phùng vẫn khiến toàn thân cô rét run,
đâu còn nhớ trước lúc lên lầu trong lòng đã có dự tính gì, hốt hoảng
nói, “Con và Tạ Gia Thụ vừa mới bắt đầu. Mọi người đã gặp đôi nào mới
yêu nhau mà đã ép hỏi chuyện cưới xin, đòi hứa hẹn chưa?”.

Mẹ
Phùng hung hăng trừng mắt nhìn con gái, chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép nói, “Hồi cô mới hai mươi tuổi đầu, cô và nó yêu đương tôi đã quản
chưa? Bây giờ cô bao nhiêu tuổi rồi? Còn yêu đương? Phùng Nhất Nhất, tôi nói cho cô biết, đừng tưởng cô phát điên thì tôi sẽ luôn dung túng cho
cô. Nếu cô biết điều, giờ tôi sẽ gọi cha cô về, tôi sẽ cùng cha cô đi
tìm Tạ Gia Thụ!”.

Ngực Phùng Nhất Nhất vừa lạnh vừa đau, thảng
thốt không biết thế nào mới phải, hồi lâu sau mới thốt ra được một câu
nhạt nhẽo, “Con đi hỏi anh ấy, mọi người đừng đi!”.

Mẹ Phùng đạt được điều mình muốn cuối cùng cũng thở phào.

Thấy bộ dạng đáng thương, hồn bay phách lạc của con gái, lòng bà cũng khó
chịu, giọng điệu đã mềm mỏng hơn nhiều, ‘Các cô cậu có kết hôn tôi cũng
chẳng cần nó mang sính lễ gì đến. Số tiền tôi nói tích góp cho cô, sau
này tôi cho cô làm của hồi môn. Tôi không phải là dì ghẻ của cô. Dì ghẻ
người ta mới chẳng thèm quản cô! Tôi là tôi sốt sắng cho cô, cô thích Tạ Gia Thụ, tên xấu xa đó để tôi. Cô đi nói với nó là tôi ép cô hỏi nó.
Nếu nó không cho cô lời bảo đảm, tôi thà cạo trọc đầu cô rồi khóa cô
trong nhà còn hơn!”.

Phùng Nhất Phàm ở bên cạnh im lặng hồi lâu,
lúc này mới trầm giọng mở miệng, “Chị, chị nghe mẹ lần này đi. Nếu Tạ
Gia Thụ thật sự thích chị, hỏi thì có gì ghê gớm chứ? Em cũng không nói
là anh ta phải bắt buộc cưới chị ngay bây giờ, chí ít thì chị phải biết
thành tâm của anh ta đến đâu chứ!”.

Lúc này, tại Trịnh gia cũng đang bàn luận về “Tạ Gia Thụ” và sự “thành tâm”.

Trịnh Phiên Phiên ở nhà Trịnh Phiên hiên từ buổi tối ngày hôm qua. Trên bàn
ăn buổi sáng, cô ta uể oải ngồi bên cạnh con trai lớn của Trịnh Phiên
Nhiên, không ăn sáng mà nghiêng đầu cười híp mắt ngắm nghía cậu bé.

Cậu bé Trịnh Hằng bị cô nhìn chằm chằm, sởn cả tóc gáy, bất đắc dĩ buông
dao nĩa trong tay, hỏi, “Cô, sao cô lại không ăn vậy ạ?”.

Trịnh Phiên Nhiên ngồi ở ghế đầu, nhàn nhạt nói, “Cô của con không cần ăn cơm, ngắm sắc đẹp thay cơm rồi!”.

Trịnh Phiên Phiê chớp mắt với anh cả nhà mình, mừng rỡ nói, “Anh cả hiểu em nhất!”.

Trịnh Phiên Nhiên cũng không buông dao dĩa, cầm khăn ăn lau miệng, thần sắc lộ vẻ bất thiện.

Tối qua, việc Tạ Gia Thụ rời đi giữa buổi tiệc tối long trọng như vậy khiến cả hội trường cứ lườm nguýt. Thân phận của Lương Dĩ Thanh kia cũng
không phải bình thường, không phải là loại hoa cỏ không cần bận tâm lo
lắng, người của Trịnh Phiên Nhiên đã thông báo cho anh biết.

Trịnh Phiên Nhiên chỉ có thể nhắc nhở em gái nhà mình một lần nữa, “Em là con gái, chuyện chung thân đại sự, quan trọng nhất là đàn ông chững chạc
đáng tin cậy, chỉ sựa vào vẻ bề ngoài đẹp trai thôi thì có ích gì?’.

“Đàn ông đều xấu xa, không bằng tìm một người đẹp trai”, Trịnh Phiên Phiên lâng lâng ném lại một câu.

Thấy Trịnh Phiên Nhiên sắp nổi giận, Trịnh phu nhân ở bên cạnh thay cô em
chồng bênh vực kẻ yếu, “Lúc đó là anh nói, Tạ gia coi như tạm được. Mấy
năm nay, sự nghiệp của cậu ta cũng xem là thành công. Trong đám đàn ông
cùng tuổi, chỉ có cậu ta miễn cưỡng xứng với Phiên Phiên, hiếm khi Phiên Phiên thích một người…”.

“Nhưng bây giờ nó cùng con gái của
Lương gia ở bên nhau! Người tên là Lương Phi Phàm kia, đến anh còn không muốn dây vào, Tạ Gia Thụ, cậu ta có thể không biết lợi hại sao? Tại sao cậu ta lại để cô gái đó ở bên?”., bà xã nói chuyện, Trịnh Phiên Nhiên
chỉ có thể đè nén tức giận giải thích, “Cậu ta đã tỏ ra bất mãn với sắp
xếp của chị gái mình, làm vậy là lấy đứa con gái Lương gia kia ra đập
vào mặt Trịnh Phiên Phiên! Trịnh Phiên Phiên, em si mê cũng cần có mức
đọ vừa phải thôi. Tạ Gia Thụ đẹp trai là có thể bắt nạt em sao hả?”.

Trịnh Phiên Phiên thong thả uống ngụm trà, ngâm nga, “Anh ta thích cô gái kia thì đem theo bên mình là được rồi, chỉ cần cô Lương gì gì đó, hiểu
chuyện, em ngoài sáng, cô ta trong tối, có gì phải lo lắng? Cô ta không
hiểu chuyện cũng chẳng sao cả. Cô ta là người của Lương gia thì làm sao? Thành phố G không phải là địa bàn của Lương gia bọn họ. Thành phố G là
của Trịnh gia chúng ta! Nếu Lương Dĩ Thanh dám cả gan giẫm lên đầu em,
em chắc chắn sẽ hoàn trả gấp đôi! Cô ta là cái gì? Có gì ghê gớm? Tưởng
anh trai em ‘ăn chay”1 sao?

1Ăn chay: ở đây có nghĩa là dễ bắt nạt dễ ức hiếp.

Trịnh Phiên Nhiên bị mớ ngôn luận lộn xộn này chọc tức đến cười ngất. Cô con
gái nhỏ bên cạnh Phiên Phiên véo von, “Cô, cha con không ăn chay! Cha
con ăn thịt!”.

Mọi người đều cười rộ lên.

Trịnh Phiên
Nhiên lộ ra thần sắc dịu dàng với cô con gái nhỏ giống hệt vợ yêu của
mình., Trịnh Phiên Phiên mượn cơ hội mềm giọng nhờ vả, “Anh trai, mấy
năm nay em đã gặp nhiều người như vậy rồi, thật sự thì Tạ Gia Thụ cũng
coi là được, em không muốn dằn vặt mình thêm nữa”.

“Nhưng cậu ta
không yêu em!”, Trịnh Phiên Nhiên nghiêm túc nói với em gái, “Phiên
Phiên, em nên kiên nhẫn chút đi, đợi thêm một vài năm nữa, gặp được
người em thích, cậu ta cũng thích em”.

Trịnh Phiên Phiên mất
hứng, bỏ dao dĩa trong tay xuống, lắc đầu cười nói, “Cái đó khó lắm ạ!
Em không kiên nhẫn được như anh, đợi mười năm mới cưới được chị dâu. Hơn nữa, người em thích không khó tìm, người thích em… thật sự rất khó
khăn. Tạ Gia Thụ quả thật là tốt rồi!”.

Trịnh Phiên Nhiên và bà
xã liếc nhìn nhau, trao đổi ý tứ. Trong lòng Trịnh Phiên Nhiên vừa cảm
thấy vui mừng lại thương xót. Anh ta chỉ có một cô em gái này, chuyện
khác đều có thể làm cho cô, chỉ có chuyện chung thân đại sự này là cứ
lần lữa mãi. Trịnh Phiên Nhiên xoa đầu em gái, bất đắc dĩ mà dịu dàng
nói, “Được, cứ làm theo những gì em thích… dù sao mọi chuyện còn có
anh”.

Trong lúc này, người đang được mọi người thảo luận là Tạ
Gia Thụ đang mở hội nghị truyền hình vượt đại dương trong phòng làm việc của F.D. Nếu anh đã buông lời, bất kể bên Diệp Mộc có phản ứng gì, bên
anh cũng phải chuẩn bị chu đáo.

Thật ra, đa số cổ đông không hài
lòng lắm về hành động lợi dụng việc công để trả thù cá nhân của Tạ Gia
Thụ. Nhưng F.D là do một tay Tạ Gia Thụ sáng lập nên, cho đến bây giờ,
phát sinh rất nhiều chuyện, cũng kiếm được rất nhiều tiền. Những cổ đông tóc vàng mắt xanh đã nhìn thấy nhiều sự tài trí mà tàn nhẫn của người
đàn ông Trung Quốc trẻ tuổi này nên họ không muốn chống lại anh.

Tạ Gia Thụ trình bày sự việc với giọng điệu rất nghiêm trọng, dường như
không giữ lại chút đường sống nào. Thấy những người nước ngoài ngờ
nghệch có thể chấp nhận chuyện tệ hại đến mức này anh cười thầm trong
lòng.

Anh đang làm ra vẻ mặt lạnh cao quý cười thầm thì trợ lý tiến vào, kề tai nói nhỏ với Tạ Gia Thụ, nữ vương giá lâm.

Tạ Gia Thụ vội vàng kết thúc cuộc họp, mau chóng đi kiến giá.

Anh đến văn phòng, chị gái nhà mình đã tới được một lúc, đang ngồi trên ghế sô pha lật giở một cuốn tạp chí. Khuôn mặt xinh đẹp vô song không có
biểu cảm gì, nhưng Tạ Gia Thụ cừa nhìn là biết cô đang tức giận.

Vừa đóng cửa lại, anh đã lập tức giơ hai tay.

Tạ Gia Vân đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, giọng điệu vẫn được xem là
bình tĩnh, “Em định kết thù với Lương thị sao? Em điên rồi à?”.

Tạ Gia Thụ chau mày, “Sao chị không hỏi em vì sao lại làm như vậy?”.

“Còn có thể vì sao nữa? Chị còn không biết em à?”, Tạ Gia Vân cảm thấy anh
rất nực cười, ‘Gia Thụ, sao em vừa gặp cô ấy là lại giống hệt nhe trước
kia vậy hả?”.

Tạ Gia Thụ có chút phiền muộn, nghiêm túc hỏi lại, ‘Thật vậy sao?”.

Vậy thì đúng thật là.. quá gay go rồi!

Dù gì thì không ai thích Tạ Gia Thụ của trước kia.

Nhưng, thật ra đối với chuyện của Lương Dĩ Thanh, nếu đổi lại là Tạ Gia Thụ của ngày trước, chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Đổi lại là trước kia, anh nhất định sẽ khiến Lương Dĩ Thanh phải ê chề ngay tại trận, trước mặt toàn bộ xã hội thượng lưu thành phố G, không chút
nể nang mà sỉ nhục cô ta.

Nếu là trước kia, anh sẽ không lo lắng
Phùng Nhất Nhất sẽ tin lời của Lương Dĩ Thanh, bởi trước kia, anh cảm
thấy mình có nói gì thì Phùng Nhất Nhất cũng đều tin tưởng.

Trước kia, anh không hoài nghi việc Phùng Nhất Nhất sẽ bên mình trọn đời trọn kiếp.

Người đàn ông anh tuấn đến bức người cứ ngơ ngẩn ra đó, Tạ Gia Vân thấy khuôn mặt giống với người cha đã qua đời của mình kia, trong lòng bùi ngùi
không thôi.

Việc hợp tác giữa F.D và Thịnh Thị đã tiến đến bước
đàm phán điều kiện hợp tác tiền kỳ. Có được điều này, Tạ Gia Thụ có
khoét một lỗ hổng trên trời, Tạ Gia Vân cũng phải dấn thân vào san bằng
cho anh.

Cô thở dài một tiếng.

“Gia Thụ”, cô nhẹ nhàng nói với em trai, “Chị hay Trịnh gia, bao gồm cả Trịnh Phiên Nhiên, bọn chị
có thể hiểu được chút sở thích của em. Nhưng điều kiện tiên quyết là em
phải làm tốt chuyện nghiêm chỉnh trước đã. Muốn chơi trò chơi thì phải
làm xong bài tập trước đã. Học sinh tiểu học cũng hiểu đạo lý này”.

Tạ Gia Thụ cười phì.

Cúi đầu cười một hồi, anh tiện tay vứt tập tài liệu trong tay xuống, đi đến phía sau sô pha chị gái mình đang ngồi, xoa bóp bả vai đang cứng đờ của cô. Một hồi sau, cơ bắp bó chặt trên vai Tạ Gia Vân dần thả lỏng. Tạ
Gia Thụ mới mở miệng nói, “Trước kia, em đã từng sống ở thành phố C một
năm, chị còn nhớ không?”.

Bả vai dưới tay anh đột nhiên cứng đờ.

Tạ Gia Thụ đã phát hiện ra, nhưng lúc này anh không nghĩ nhiều, tiếp tục
nói, “Mẹ nuôi của Gấu Nhỏ, Cố Minh Châu chị cũng biết. Cố Yên, em gái
của chị ta đã gả cho Lương Phi Phàm. Cậu em chồng Dung Nham của chị ta
là anh em kết nghĩa với Lương Phi Phàm, một trong sáu lãnh đạo cấp cao
của Lương Thị. Diệp Mộc gả cho Dung Nham… Em đã vạch trần chuyện này với con trai của Lương Phi Phàm rồi, cậu ta sẽ nghĩ cách bảo toàn Lương Dĩ
Thanh. Về phần Diệp Mộc, cô ta sẽ không vứt bỏ miếng thịt béo F.D này
đâu”.

Tạ Gia Vân không hiểu, “Nhưng hiện nay bên ngoài đều nói em muốn hủy bỏ hợp đồng của Mars?”.

“Đúng, nhưng em vừa mới thay Mars ký hai bộ phim Hollywood. Chị có cảm thấy
Diệp Mộc sẽ vì một Lương Dĩ Thanh mà từ bỏ cơ hội tiến quân vào
Hollywood không?”.

Tạ Gia Vân đã hiểu, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Gia Thụ cười, ôm lấy vai, mặt áp vào má cô, “Chị, chị yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

“Ừm”, Tạ Gia Vân được an ủi, vỗ vỗ tay anh.

Sự việc thuận lợi ngoài ý muốn, Tạ Gia Vân còn rất nhiều chuyện phải làm,
không nói nhiều lời liền rời đi. Khi đi đến cửa, Tạ Gia Thụ đang trầm
mặc tiễ cô bỗng gọi một tiếng “Chị!”.

Tạ Gia Vân ngoảnh đầu lại, mỉm cười nhìn anh.

“Cô ấy không phải là trò chơi của em”, Tạ Gia Thụ bình tĩnh nói, “Nếu chị
nhất định phải nói em là học sinh tiểu học, vậy thì cô ấy chính là phần
thưởng sau khi em làm xong bài tập”.

“Gia Thụ?”, Tạ Gia Vân có phần không hiểu.

Nhưng Tạ Gia Thụ không nói thêm gì nữa, hai tay đút vào túi, đứng thẳng, vô cùng đẹp trai.

Thằng bé thật sự rất giống cha. Tạ Gia Vân vừa buồn bã vừa vui mừng nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui