Thấy tôi đồng ý, Thần Núi vỗ lên mặt tôi, nở nụ cười: “Vậy thì chúc cô may mắn." Nói rồi, anh ta kêu mấy người khiêng tôi đi, cứ bỏ vào chuồng ngựa nào cho tôi ngủ một đêm là được, nhưng trước sáng mai phải ăn diện tươm tất cho tôi.
Thần Núi kêu mấy người kia khiêng tôi vào chuồng ngựa, thế là chúng thật sự ném tôi vào chuồng ngựa rồi bỏ mặc tôi.
Trong chuồng còn nuôi mười mấy con ngựa, mùi thối của phân và nước tiểu khiến tôi sắp ngất xỉu.
Thần Núi quả thực là một tên biến thái.
Thứ đáng sợ như vậy lại là thần linh, chẳng trách thiên hạ này càng ngày càng rối loạn, chính là vì thứ tà túy tàn bạo như vậy đều hoành hành ngang ngược trên thế gian này.
Bây giờ Liễu Long Đình đang bị đóng đinh trên tường thành, tôi rất nhớ anh ấy, nhưng đám người kia đã nhốt tôi trong chuồng ngựa.
Nhìn rào chắn cao, tôi vốn không ra được, cho dù bây giờ tôi với Liễu Long Đình đang ở trong gương thì tôi cũng không thể gặp anh ấy.
Trong lòng tôi tràn ngập đau buồn, nhìn con ngựa cao lớn không ngừng giẫm lung tung bên cạnh mình, tôi mau chóng ôm bụng sợ mấy con súc vật này đạp trúng con tôi.
Tôi tìm một góc vắng rời xa bầy ngựa, co người nằm xuống, sờ lên bụng mình.
Tôi gửi gắm hết sự nhớ nhung Liễu Long Đình vào đứa con, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, chỉ mong sao nó có thể chậm rãi lớn lên trong bụng mình, sau đó tôi sẽ sinh ra nó, nó chính là bảo bối của tôi và Liễu Long Đình, cho dù không biết khi nào chết, tôi cũng sẽ không tiếc nuối.
Thời tiết trong gương khác hẳn bên ngoài, bất cứ thứ gì trong gương đều nằm trong sự khống chế của Hư, bất kể là thời gian, nhiệt độ, thậm chí là thời tiết: Để lấy lòng Thần Núi, Hư đã biến ra một tòa dinh dự cho anh ta, duy trì dinh thự này vô cùng tốn tinh khí, cũng không biết trước kia thân phận của Hư là gì mà lại có bản lĩnh lớn đến thế, có thể tùy tiện biến ra một tòa thần phủ trong gương.
Chung quy phủ Thần Núi này còn phải có bản lĩnh chèn ép Liễu Long Đình với Liễu Liệt Vân, nếu tinh khí yếu đi thì Liễu Long Đình với Liễu Liệt Vân sẽ lập tức thoát khỏi giam cầm trong gương, tiếp tục quay lại giết họ.
Tôi cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ mấy con nữ tỉnh quái đá tôi tỉnh lại, sau đó không quan tâm cảm nhận của tôi, lôi tôi ra khỏi chuồng ngựa, ném vào suối nước nóng, sau đó họ chẳng thèm cởi quần áo, cũng nhảy xuống nước kéo quần áo tôi, giúp tôi kỳ lưng rửa mặt.
Tôi cho rằng Thần Núi là thần linh thời cổ đại nên sẽ cho tôi mặc trường bào cổ trang như họ, nhưng không ngờ họ lại cho tôi mặc chiếc đầm màu trắng, hơn nữa còn trang điểm nhẹ kiểu hiện đại.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, mấy con tinh quái lại đưa tôi vào phòng Thần Núi, đêm qua cánh cửa bị đập vỡ nay đã được sửa lại nguyên vẹn.
Hôm nay Thần Núi thay đổi hình tượng nho nhã như thư sinh, mặc một bộ áo giáp, dưới eo là từng lớp vảy giáp, vừa dày vừa trang trọng.
“Trông cô thế này cũng xinh đẹp đấy, đúng là khiến họ Liễu kiếm được món hời lớn." Nói rồi, Thần Núi lấy một hộp trang sức hiện đại đi về phía tôi.
Tôi không rõ anh ta muốn làm gì, nhưng hôm qua anh ta đánh tôi khiến tôi sợ hãi.
Khi tôi muốn né tránh thì Thần Núi lại kéo tôi, nghiêng người đè tôi lên tường.
“Đừng sợ, chí ít trước mặt Liễu Long Đình, tôi sẽ biểu hiện che chở cho cô.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không làm gì cô.” Nói tới đây, Thần Núi giật chiếc vòng cổ mà Liễu Long Đình tặng tôi, sau cổ của tôi đau nhói như bị dao cứa, chiếc vòng cổ bị Thần Núi tiện tay ném xuống đất, sau đó lấy một chiếc vòng cổ khác trong hộp rất hợp với chiếc váy tôi đang mặc đeo cho tôi, còn cẩn thận điều chỉnh vị trí của mặt dây chuyền cho tôi, sau đó nhìn tôi có vẻ hài lòng, vươn tay ra kêu tôi kéo tay anh ta, chúng tôi sẽ tới pháp trường ngay bây giờ.
Pháp trường là ở trong cùng ngục giam hôm qua tôi thấy.
Khi chúng tôi lại bước vào ngục giam, chỉ thấy Hư đã sớm chờ ở đó.
Thấy Thần Núi với tôi đều đến, anh ta mới niệm thần chủ, địa hình ngục giam không ngừng thay đổi, từng căn nhà giam chằm chịt cao thấp liên tục biến hóa, thoáng chốc đã biến thành pháp trường rộng lớn.
Bức tường cao đóng đinh Liễu Long Đình cũng thành nằm ngang trên mặt đất.
Vất vả lắm mới được gặp lại Liễu Long Đình, tôi gần như không khống chế được tay chân của mình chạy đến bên cạnh Liễu Long Đình.
Khi tôi sắp buông tay Thần Núi, Thần Núi lập tức nắm tay tôi, không cho tôi rời đi, còn quay sang bất mãn nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập đe dọa.
Liễu Long Đình bị thương đến mức này, tôi vô cùng đau lòng, nhưng tôi với Liễu Long Đình đã hứa hẹn rồi, chỉ mong sao Liễu Long Đình đừng buông tay tôi ra, nhất định đừng buông tay tôi ra.
Bầy tinh quái bưng một chiếc ghế chạm trổ long phượng tới cho Thần Núi.
Thần Núi bế tôi ngồi lên ghế, sau đó vẫy tay.
Nhất thời có mấy con tinh quái đi về phía Liễu Long Đình, dùng sức rút những cây đinh trên người Liễu Long Đình.
Thấy những cây đinh to hơn cả tay tôi dính đầy máu được rút ra khỏi người Liễu Long Đình, trái tim tôi lại quặn đau, chỉ hận không thể đẩy người đàn ông này ra mà đi ôm con rắn kia.
Thần Núi cũng cảm thấy tôi càng ngày càng không yên phận, anh ta vốn đang vui vẻ bỗng nhiên hơi bất mãn, cảnh cáo tôi: “Nếu cô còn dám nhúc nhích thì tôi sẽ ra lệnh giết Liễu Long Đình ngay bây giờ." Nói tới đây, anh ta ôm tôi vào lòng, lại giơ tay cho bầy tinh quái.
Lập tức có những con yêu quái khác xách thùng gỗ chứa đầy nước, thay phiên nhau rót lên người Liễu Long Đình.
"Con rắn trắng âu yếm của cô sắp tỉnh lại rồi.
Cô nói xem chúng ta nên làm gì cho trò chơi đây nhỉ? Chúng ta cứ bình thản thế này thì không thể kích thích Liễu Long Đình được đâu."
Nghe vậy, tôi căm hận nhìn Thần Núi, còn cảnh cáo anh ta: “Nếu anh dám làm chuyện quá đáng với tôi, khiến Liễu Long Đình hiểu nhầm thì dù tôi thành ma cũng sẽ không tha cho anh!"
“Chuyện quá đáng là gì?" Thần Núi mỉm cười nhìn tôi.
Thấy vẻ mặt đáng ghê tởm của Thần Núi, tôi không muốn giải thích với anh ta.
Mà Thần Núi cũng không muốn nghe tôi giải thích, xé chiếc váy của tôi làm lộ bờ vai, sau đó cúi đầu hôn lên vai tôi: “Thế này có phải là quá mức không?"
Bầy tinh quái kia đang dội nước Liễu Long Đình, trong lòng tôi vô cùng lo lắng nếu Liễu Long Đình thấy tôi như vậy thì sẽ nghĩ thế nào.
Nhưng bầy tinh quái kia dội rất nhiều nước mà Liễu Long Đình vẫn chưa tỉnh.
Tôi càng lo lắng hơn, sợ Liễu Long Đình sẽ chết.
Nếu Liễu Long Đình xảy ra chuyện gì thì tôi không muốn tiến hành trò chơi gì nữa, vì thế muốn đẩy Thần Núi ra.
Thần Núi cũng nhận thấy bên kia có chuyện kỳ lạ.
Thấy tôi cứ đẩy anh ta, anh ta hung tợn trừng tôi, đè đầu tôi vào lòng, nhỏ giọng nói: "Xem ra Liễu Long Đình của cô vẫn còn chút bản lĩnh, ve sầu thoát xác à… Nhưng ve sầu thoát xác thì sao? Người phụ nữ của cậu ta còn đang ở trong tay tôi cơ mà."
Nghĩa là sao? Con rắn kia không phải là Liễu Long Đình? Bản thể của anh ấy đã thoát ra ngoài rồi ư? Tôi còn chưa hiểu được là chuyện gì thì Thần Núi lại há miệng cắn lên cổ và vai tôi, răng nanh sắc bén đâm thủng da tôi, từng dòng máu ấm áp chảy xuống rơi trên áo giáp của Thần Núi.
Tôi ra sức muốn tránh thoát vòng tay của Thần Núi, trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng nổ, tia sáng lóe lên, sau đó là tiếng như thủy tinh bị đập nát, ánh sáng chung quanh tôi còn sáng hơn cả lúc nãy.
“Báo cáo! Chủ nhân, tiên gia nhà họ Liễu đã đánh nát kết giới, bây giờ đang dẫn theo một đống tiên gia xông về phía chúng ta!"
Liễu Long Đình chưa chết? Hơn nữa còn đánh vỡ kết giới trong gương ư? Hơn nữa tôi còn nghe thấy giọng nói của Liễu Liệt Vân: “Em ba nhìn kìa, Tiểu Bạch cũng ở đây!”
Tôi vui mừng đến mức quên cơn đau trên vai.
Gương đã vỡ, tạm thời không có thứ gì có thể ngăn cản Liễu Long Đình.
Tôi cũng không muốn bị Liễu Long Đình hiểu nhầm, muốn đứng dậy từ trên người Thần Núi.
Nhưng Thần Núi càng dùng sức đè tôi lại, không cho người khác thấy biểu cảm của tôi, âm u nói: “Trò chơi còn đang tiếp tục, cô đừng hòng làm trái quy ước.
Tôi chính là muốn cho Liễu Long Đình thấy cô phản bội cậu ta, xem thử cậu ta có còn cần cô không!"
.