Tôi đoán đúng rồi, lúc trước Liễu Long Đình thực đào hoa, người khắp đất nước đều là tình nhân cũ của anh ta
Tôi bỗng nhiên có chút tức giận cùng hoảng sợ, nếu biết chuyện từ trước thì tôi đã không đến đây rồi!
Khi Liễu Long Đình nhìn thấy mặt tôi bỗng đen lại, vốn đi còn muốn chỉ bảo cho tôi một số chuyện cần làm trong vòng hai ngày tới nhưng lúc này lại nảy sinh ý định trêu chọc, bàn tay ôn nhu vươn ra nâng cắm tôi lên nhìn anh ta, hỏi tôi: "Lại làm sao? Ghen à?"
Ghen cái đầu anh chứ ghen! Trong lòng tôi gần như muốn đánh chết tên khốn đó một cách thô bạo, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Liễu Long Đình đang nhìn tôi với vẻ tự mãn, trong lòng tôi lại kháng cự anh ta.
Sau này tôi không có ý định sống cùng anh ta, bạn gái cũ thì sao chứ, tại sao tôi phải ghen tị
Vì vậy, tôi nhìn Liễu Long Đình một cách thờ ơ, và nói với anh ta: "Ghen thì có gì hay? Tôi đây còn thực sự mong chờ anh sẽ cùng cái con hồ ly tinh đó nói chuyện để cô ta buông tha cho dân làng ở đây.
Vừa đỡ tốn thời gian mà cũng thuận tiện nếu tôi không đánh lại cô ta thì anh cũng đỡ mất mặt"
Tôi nói một cách bình tĩnh làm như thể tôi không sao, tôi đưa tay ra gạt tay của Liễu Long Đình ở trên mặt mình, tự mình năm vào trong chăn bông.
Sau đó thản nhiên hỏi chuyện Liễu Long Đình đã quen con hồ ly tinh đó được bao lâu rồi?
Hội nãy có vẻ như Liễu Long Đình thấy tôi thực sự để ý đến chuyện năm xưa của anh ta nên dù cho hỏi thể nào thì anh ta cũng tận lực tránh nhắc tới cô ta.
Bây giờ thấy trong ánh mắt của tôi hiện lên thần thái không quan tâm nên anh ta cũng buông lỏng cảnh giác.
Đôi mắt anh ta mờ đi, nằm xuống bên cạnh tôi và buông lời nói dối.
Anh ta nói bọn họ quen nhau cũng không lâu, chừng 7,8 năm gì đó.
Bảy hoặc tám năm?
Con số này, Liễu Long Đình thực sự nói rất nhẹ nhàng, nhưng đối với những người bình thường mà nói, quen nhau bảy tám năm thì con bọn họ cũng đến tuổi đi mua nước tương được rồi, hơn nữa lại nói trong bảy tám năm này Liễu Long Đình một chút cũng không nhớ đến con hồ ly đó sao? Thời gian tôi ở cùng Liễu Long Đình còn chưa đầy một năm.
hai người khi còn ở cùng một chỗ thì đã làm gì với nhau?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
"Cô ấy làm việc của cô ấy, tôi làm việc của tôi, đôi khi muốn gặp, thì đến gặp nhau, nấu một bữa ăn hoặc ngủ, hoặc đi cùng cô ấy đến nơi cô ấy muốn
Liễu Long Đình thực sự đang trả lời những câu hỏi của tôi một cách rất bình tĩnh nhưng chỉ cần nghĩ đến người đàn ông đang nằm bên cạnh tôi trước đây đã từng cặp kè với những người phụ nữ khác, làm những chuyện mà những cặp tình nhân thường làm tôi lại cảm thấy tức giận.
Có lẽ nào tình cảm hiện giờ tình cảm của anh ta đối với tôi cũng giống như với con hồ ly đó, chỉ là chút tình cảm qua.
Rốt cục thì thứ tình yêu mà anh ta dành cho tôi cũng không phải là vĩnh cửu sao? Liễu Long Đình từng nói thích tôi cũng chỉ là lời nói lúc bông đùa thôi sao? Anh ta có thân bất tử, anh ta có một cuộc đời rất dài, nhưng bản thân tôi lại chỉ có thể sống được một trăm năm.
Quan điểm tình yêu của hai chúng tôi nhìn chung là khác nhau.
Nằm ở trên giường, tôi càng nghĩ càng tức giận, muốn túm Liễu Long Đình đánh một trận, mắng anh ta không biết kiểm soát chuyện đời tư, nhưng lại không có dũng khí.
Lý trí nói với tôi rằng tôi không thể làm Long Đình hiểu lầm trái tim tôi đang rung động, tôi quan tâm đến anh ta, nhưng nếu tôi không mắng anh ta một trận, trong lòng tôi sẽ rất khó chịu, khó chịu đến mức nằm lăn lộn trên giường không thể ngủ được.
Tôi luôn tự hỏi, nếu Liễu Long Đình không gặp tôi trước, liệu họ có đốt lại tình cảm xưa hay không?
Tôi năm trọc suy nghĩ vấn đề này cả đêm và không thể không thể tổng nó ra khỏi đầu được, nhưng bất ngờ là Liễu Long Đình lại ngủ rất ngon.
Mất ngủ cả đêm khiến hai con mắt của tôi đen thui.
Nhìn thấy lông mi Liễu Long Đình khẽ động biết anh ta sắp thức giấc, tôi giả vờ nhắm mắt lại ngủ.
Tôi có thể cảm giác được Liễu Long Đình từ bên cạnh tôi đứng dậy, vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của tôi, sau đó rời giường.
Tôi nghe được Liễu Long Đình đang nói chuyện với bà Bà lão nói tối hôm qua người trong thôn bọn họ đã làm theo phương pháp mà Liễu Long Đình nói, quả nhiên sáng nay không có người nào trong bị ma nữ trong giếng mê hoặc.
Nhưng suy cho cùng, phương pháp này chỉ điều trị được triệu chứng chứ không thay đổi được bản chất, muốn giải quyết triệt để thì còn phải đợi đến khi có được sức mạnh của lòng tin.
Dù sao thì mục đích Liễu Long Đình đưa tôi đến đây cũng chính là để tôi thử nghiệm loại sức mạnh của lòng tin này.
Bây giờ khi tôi nghĩ rằng thứ trong giếng là bạn gái cũ của Liễu Long Đình, cả người cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi lại rất muốn xem người phụ nữ mà Liễu Long Đình thích trước đây trông như thế nào.
Hai ngày nay tôi ở trong nhà bà lão, quả thật giống như lời Liễu Long Đình nói, hai ngày nay, tôi cảm thấy thân thể của mình dần trở nên nhẹ bằng như lông tơ, bước đi càng lúc càng lặng lẽ, gần như không có thanh âm.
Lâu lâu, dường như có một luồng hơi nóng từ bên ngoài tràn vào người, tóc trên đầu ngày càng đen mượt, trong đêm còn mơ thấy có nhiều người quỳ xuống trước mặt tôi, trong lòng không ngừng câu nguyện hết lần này đến lần khác cho Cửu Thiên nương nương hay gì đó.
Cảm giác đối với tôi rất lạ lẫm, nhưng lại vô cùng sung sướng, như khi bạn đang mong muốn một thứ gì đó bản thân mình không có thì đột nhiên nó nhảy vào trong túi bạn vậy.
biết có phải do tôi hoang tưởng hay không nhưng thực sự tâm hồn tôi đang cảm thấy một niềm vui chưa từng có.
Có được loại cảm nhận này, trong lòng dấy lên ham muốn xông pha bảo vệ kẻ yếu
Vào đêm thứ ba, Liễu Long Đình cảm thấy rằng tôi đã có thế chiến đấu với con quái vật trong giếng, vì vậy anh ta nói với bà lão rằng chúng tôi sẽ thu phục thứ trong giếng vào tối nay.
Nhưng khi chúng tôi đi ra ngoài, những người trong làng lại mong rằng chúng tôi đừng làm hỏng giếng, bởi vì chiếc giếng này là của tổ tiên bọn họ để lại, trong lòng họ cũng như những vị tổ tiên ở đây đều mong rằng chúng tôi có thể giữ cho giếng được nguyên vẹn.
Yêu nữ này đang trốn trong giếng, nên nếu chúng ta đánh nhau trong đó thì nhất định phải phá hủy cái giếng.
Lần này Liễu Long Đình muốn chính tay ta đối phó với con yêu nữ đó, ta vẫn còn là một người mới, nếu không phá hủy cả cái làng này đã là khá lắm rồi giờ còn muốn ta giữ lại cái giếng.
Nhưng khi dân làng nói rằng họ không muốn làm vỡ giếng, Liễu Long Đình lại thấy đây không phải là việc gì khó khăn, thay vì từ chối, anh nói thẳng với dân làng rằng: "Nếu các người không muốn làm hỏng giếng, có thể làm được, nhưng một người đàn ông trong làng phải dẫn người đàn bà đỏ ra khỏi giếng.
Người đàn bà này dâm đãng vô độ, nên phải có một người đàn ông mạnh mẽ để dụ dỗ cô ta ra khỏi
Khi Liễu Long Đình nói ra lời này, dân làng lập tức nhìn nhau, dù sao việc làm con mồi này rất nguy hiểm, người nào nguyện ý đi làm rất có thể ngày mai sẽ thành oan hồn trong giếng.
Thấy không ai muốn làm mồi, bà lão có chút áy náy, khi nhìn về phía Liễu Long Đình, vẻ mặt dừng ở trên người Liễu Long Đình, sau đó nói: "Tiên gia, tôi có một câu không biết nói ra có đúng hay
Lúc bình thường, Liễu Long Đình vẫn trọng lão nhân gia, mặc dù tuổi của anh ta và bà lão chính là chênh lệch như trời và đất.
cứ nói đi" Liễu Long Đình nói chuyện với bà lão với tâm trạng không nhưng kể từ khi chúng tôi nói về bạn gái cũ của anh ta vào đêm hôm trước và thấy tôi không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của anh ta, anh ta cũng không còn để ý nữa.
Tâm trạng của anh ta mấy hôm nay có sự thay đổi nhỏ, anh ta không còn đi theo phía sau vừa trêu đùa, cười nói và dỗ dành tôi nữa.
Rõ ràng con yêu nữ đó là bạn gái cũ của anh ta, vậy mà còn bày đặt thờ ơ, không thèm để ý đến tôi.
Gặp loại chuyện này tôi không tức giận, đánh anh ta đã là quá khoan dung với anh ta rồi.
Nhưng quả thực mấy ngày nay tôi rất khó chịu, quả thực có chút thờ ơ và bỏ mặc anh ta.
"Người trong làng chúng tôi không ai dám đi làm mồi.
Tôi nghĩ thân hình và vóc dáng của ngài còn khỏe mạnh hơn những thanh niên trong làng chúng tôi.
Nếu Tiên gia có thể hạ mình một chút thì mong ngài tự mình làm mồi nhử con yêu nữ ở trong giếng đi ra!" "Không được.
Tôi nói câu này gần như không kiểm soát, đế cho Liễu Long Đình đi làm mồi nhử, chẳng lẽ là muốn cho bọn họ quan hệ với nhau, sau đó lại bảo ta đi lên đầu thu phục con hồ ly đó sao?
Khi tôi nói không, dân làng đều nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, dù gì thì trong mắt họ, tôi bây giờ là một đứa trẻ, đứa trẻ này làm sao có thể quản lý được chuyện của người lớn?
Tôi không biết Liễu Long Đình là cố ý hay vô tình.
Khi nghe tôi nói không, dường như tất cả tinh thân của anh ta đã trở lại, nhưng vẻ mặt của anh ta vẫn như trước, anh ta kéo tôi đến bên cạnh anh ta rồi nói với dân làng: "Vì đây là ý của mọi người, vậy thì tôi sẵn sàng làm mồi nhử, nhưng đêm nay, không một ai trong các người có thể ra ngoài, các ngươi hãy làm theo phương pháp ta đã nói với các ngươi hai ngày trước, thắp hương trước cửa, dùng tâm mà cũng bái, tránh cho lũ ma quỷ xâm nhập vào nhà.